Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:30:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc rương gỗ ngã ngửa mặt đất, hương thơm thoang thoảng của loại gỗ lê vàng quý hiếm tỏa . Sách vở bên trong đều rơi vãi khắp nơi. Những cuốn sách vẫn gìn giữ cẩn thận, hiển nhiên chủ nhân của chúng vô cùng trân quý.
Một tiểu thư thế gia mang theo sách vở khi ngoài vốn chẳng gì lạ lùng, song chỉ bất ngờ rằng, ngoài sách vở, nàng chẳng thêm hành lý nào khác. Sắc mặt đám Tưởng phủ nhất loạt biến đổi, duy chỉ Tưởng Nguyễn vẫn giữ vẻ thường ngày, khẽ cất lời: “Liên Kiều, ngươi còn ngây đấy gì?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tựa hồ lúc mới chợt vỡ lẽ, Tưởng Tố Tố dịu dàng : “Đại tỷ quả là mê sách, cả một rương đều chất đầy sách vở, thật khiến đây vô cùng ngưỡng mộ. Hôm , xin phụ một quyển sách về thuật đ.á.n.h cầm, phụ tìm mãi chẳng thấy, e là ở chỗ đại tỷ chăng?” Nàng ngây thơ hồn nhiên thốt lời, tựa như một tiểu cô nương chỉ vì một quyển sách mà canh cánh trong lòng thôi.
Tưởng Nguyễn khẽ nhếch môi nhạt: “Chỉ là một quyển sách nhỏ mà thôi, chúng là tỷ ruột thịt, lát nữa sẽ bảo Lộ Châu mang sách tới cho . Rương sách cũng là di vật của mẫu để , liều gìn giữ mới còn nguyên vẹn như thế .”
Qua lời nàng , đám vây quanh ai nấy đều mường tượng hàm ý sâu xa của hai chữ ‘liều mạng’. Nhìn bộ y phục cũ kỹ mà đích trưởng nữ Tưởng gia đang khoác lên , cùng chiếc rương hành lý độc nhất là sách, chắc chắn cuộc sống mấy năm qua của nàng vô cùng kham khổ. Chuyện cháy nhà cướp của đời nào ai chẳng hiểu. Nàng còn nhỏ tuổi hiếu thuận như thế, tận lực bảo vệ di vật của mẫu quá cố, còn tiền tài vật báu thì e là cướp sạch từ lâu .
Hạ Nghiên mỉm nàng , bàn tay trong tay áo siết chặt, nụ cũng vụt tắt, nét mặt ẩn chứa vẻ đau lòng. “Thấy con thích sách, cũng giống như Tố nhi nhà , hai tỷ các con quả là sở thích tương đồng.”
Tưởng Nguyễn vén lọn tóc mai lòa xòa trán, nhẹ giọng đáp: “Ta cùng vốn là m.á.u mủ tình thâm, tất lẽ dĩ ngẫu sẽ những sở thích tương đồng.” Nếu sở thích giống , cớ cùng chung ái mộ một nam nhân? Nếu sở thích giống , vị trí đích nữ Tưởng gia , cớ tranh đoạt đến mức bất phân thắng bại, chẳng c.h.ế.t ngừng nghỉ?
Liên Kiều cùng Bạch Chỉ thu dọn sách vở, khiêng phủ . Hạ Nghiên toan bước , cánh cửa lớn Tưởng phủ khép , đám hiếu kỳ vây xem cũng dần giải tán.
Ngay khoảnh khắc bước qua cánh cửa lớn đỏ thẫm son sắt của Tưởng phủ, Lộ Châu vội đỡ lấy tay Tưởng Nguyễn, khẽ nhắc: “Tiểu thư chậm thôi, kẻo vấp ngã mất.”
Tưởng Nguyễn bước vẫn vô cùng vững chãi, nụ gương mặt nàng như thoáng qua vẻ tiêu điều xơ xác, trong lòng cuồng phong gào thét thôi: “Mẫu , đại ca, Phái nhi… Chư vị thấy chăng, trở về!”
Tiểu viện dành cho Tưởng Nguyễn vẫn còn đang quét dọn tề chỉnh, Hạ Nghiên dẫn Tưởng Nguyễn chính sảnh, mấy vị di nương vẫn đang chờ nàng ở bên trong. Tưởng Tố Tố tỏ vẻ vui vẻ thôi, luôn quấn quýt bên cạnh, kể cho Tưởng Nguyễn những chuyện lý thú trong phủ. Từ xa , tình cảm tỷ giữa hai tựa hồ vô cùng hòa hợp.
Khi bước chính sảnh, quả đúng như lời Hạ Nghiên , mấy vị di nương quả nhiên tề tựu đông đủ, đợi sẵn. Đứng đầu là một phụ nhân trung niên mặc y phục màu , mỉm ôn hòa chào Tưởng Nguyễn: “Đại tiểu thư.” Tưởng Nguyễn thoáng bà một cái, đây chính là đại di nương của Tưởng gia, ban đầu là nha cận của Triệu Mi, trở thành thông phòng nha đầu của Tưởng Quyền. Đáng tiếc chẳng sủng ái, cũng lấy một mụn con, chỉ là một bình phong cảnh trong phủ mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-32.html.]
Tưởng Nguyễn mỉm đáp , tỏ ý lễ độ. Tưởng Lệ bước tới bên cạnh một phụ nhân vận y phục thêu hoa mẫu đơn, nũng cất lời gọi: “Di nương!” Phụ nhân dung mạo diễm lệ, đôi mày liễu khẽ giương cao, giọng cũng thanh thoát, cất tiếng khanh khách: “Ối chao, đây chẳng đại tiểu thư ? Ta cứ lấy lạ hôm nay phu nhân gọi chúng tới đây để gì, thì là đại tiểu thư từ thôn trang trở về đây !”
Tưởng Nguyễn chẳng hề đoái hoài đến những lời lẽ cay nghiệt . Nhị di nương vốn là con gái thứ của Lại Bộ Thượng thư, một vị quan trọng quyền trong triều đình. Bởi lẽ giữ thể diện cho Lại Bộ Thượng thư, nhị di nương cũng xem là kẻ sủng ái trong phủ. Tưởng Lệ hết mực thiết với Hạ Nghiên, nên từ nhỏ hòa thuận với Tưởng Nguyễn. Thuở Triệu Mi còn tại thế, cũng chịu ít thiệt thòi, ủy khuất từ vị nhị di nương .
Ánh mắt Tưởng Nguyễn lướt qua tiểu cô nương lẻ loi một bên cạnh. Đây là Tưởng Đan, do tam di nương sinh . Sau khi sinh Tưởng Đan, tam di nương cũng qua đời. Lúc Triệu Mi còn sống, đích nuôi nấng Tưởng Đan, nhưng khi Triệu Mi khuất núi, Tưởng Đan cũng bặt vô âm tín. Tưởng Nguyễn còn nhớ, khi nàng tiến cung, Tưởng Đan vẫn xuất giá, đó thì nàng cũng mất tin tức của . Chỉ còn nhớ, lúc còn ở trong phủ, Tưởng Đan vốn trầm tĩnh, ít lời.
Vị di nương cuối cùng trẻ hơn những còn nhiều. Tưởng Nguyễn nhớ rõ, đây là một nữ nhân thủ đoạn, kiếp suýt nữa đạt đến địa vị ngang bằng với Hạ Nghiên. Nàng tên là Hồng Anh, vốn xuất từ chốn lầu xanh phong trần, Tưởng Quyền mua về lễ vật chuẩn tặng cho thượng cấp, nhưng rõ vì lẽ gì trở thành di nương trong phủ. Kiếp , nàng tâm ý dựa Hạ Nghiên, thái độ đối với Hồng Anh cũng tệ, hôm nay thấy cục diện , trong lòng cảm thấy vui mừng hả .
Hồng Anh vẫn như trong ký ức, dung mạo tuyệt mỹ, vương chút tục khí phong trần chốn lầu xanh, trái vô cùng thanh khiết, thoát tục. Người đẽ và trong trẻo tựa băng ngọc như thế, khó trách ngay cả Tưởng Quyền vốn ham sắc mà cũng nàng với ánh mắt khác biệt. Một nữ nhân như , ai mà chẳng yêu mến?
Thực tế, đám oanh yến náo nhiệt trong một phòng , phần nhiều chỉ là phường phù phiếm. Người mà Tưởng Quyền hết lòng sủng ái, chỉ một Hạ Nghiên. Bà thủ đoạn cao thâm khó lường, phu quân hết mực sủng ái, e rằng khó lòng mà vững ở Tưởng gia. Hạ Nghiên sinh một nam một nữ, chính là Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu. Lúc , Hạ Nghiên giải thích: “Sáng sớm hôm nay lão gia dẫn Siêu nhi tới phủ của Vương đại nhân, chắc Nguyễn nhi đến tối muộn mới gặp họ.” Thảo nào thấy Tưởng Siêu. Tưởng Quyền một lòng đưa Tưởng Siêu con đường quan, lúc nào tới nhà quan đồng liêu cũng đều dẫn theo, tự đích dạy dỗ, so với Tưởng Tín Chi ghẻ lạnh quả là một trời một vực khác biệt.
Vừa nghĩ tới đại ca, mắt Tưởng Nguyễn quặn đau, bất giác siết chặt đôi quyền trong tay áo, thầm hít sâu một , khẽ mỉm cất lời: “Không cần chuẩn những thứ cho , vốn là của Tưởng phủ, trở về gia phủ cũng là lẽ thường tình mà thôi.”
Những xung quanh nàng , tất thảy đều lặng im. Tưởng Tố Tố khẽ : “Đại tỷ sai, nhưng mà hôm nay đại tỷ về phủ, mấy năm nay trong phủ nhiều đổi, bằng đợi chút nữa để ma ma tới tỉ mỉ với tỷ, tránh cho đại tỷ chẳng thông tỏ lẽ đối nhân xử thế trong phủ.”
Tưởng Lệ cũng phụ họa : “Chỉ sợ đại tỷ quen với cuộc sống nơi thôn trang , nay ở Tưởng phủ chúng sẽ thích nghi nổi chăng.”
Tưởng Nguyễn mỉm : “Há như thế?”
Sao thể chứ, từng nhành cây ngọn cỏ trong Tưởng phủ, sớm cùng huyết lệ của kiếp khắc sâu tâm khảm nàng. Mỗi , mỗi cảnh vật nơi đây, đều ám ảnh trong những cơn ác mộng của nàng. Mỗi khi tỉnh giấc từ cơn ác mộng của kiếp , từng cảnh tượng trong đó đều nhắc nhở nàng, Tưởng phủ , chính là chốn địa ngục tàn khốc đến nhường nào.
Nàng ươm mầm một hạt giống thù hận nơi đây, giờ đây, nó cắm rễ sâu lòng đất, chỉ chờ ngày nảy mầm.