Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:30:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ trong xe ngựa, vị đích trưởng nữ Tưởng gia nha dìu bước, hiện diện mắt .
Chỉ thấy thiếu nữ thanh lệ vận áo vải thô màu tím nhạt, chiếc áo bông cũ kỹ xanh đậm, cùng váy màu xám bạc, chất vải thô cứng. Mái tóc dài buộc gọn bằng một cây trâm gỗ, hai sợi tóc buông nhẹ ở hai bên tai, để lộ vành tai trắng ngần như ngọc, khiến xem ngỡ ngàng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, để lộ dung nhan thanh tú tựa trái xoan. Làn da của Tưởng Tố Tố vốn trắng ngần, nhưng nàng còn trắng hơn ba phần, hệt như ngọc thạch thể toát nước. Có lẽ vì xe ngựa đường dài, hai bên má nàng lấm lem một lớp bụi mỏng. Đôi mắt trong veo khẽ quét một vòng, khóe mắt nhếch lên, mang theo vẻ quyến rũ c.h.ế.t , khiến lòng khỏi xao xuyến. Tưởng Tố Tố ăn vận thoát tục, xinh vô song. Còn nữ hài , dù y phục túng thiếu, toát lên vẻ diễm lệ kinh . Điều khiến khỏi suy ngẫm, nếu khoác lên nàng một bộ xiêm y tươi sáng, dung nhan sẽ còn rực rỡ đến mức nào nữa.
Bởi thế mới , nữ nhân càng càng dễ khiến lòng. Vẻ của Tưởng Tố Tố là thoát tục. Còn cô nương vận y phục vải thô, cài trâm mộc mạc , ngũ quan cực kỳ tinh xảo, tựa như trải qua vô vàn khổ ải, chẳng hề phô bày cảm xúc thừa thãi, chỉ toát lên vẻ trầm khó lường. Rõ ràng tuổi đời còn non nớt, song cử chỉ ẩn chứa phong thái từng trải, thành thục.
Nàng bước từng bước tới cửa Tưởng phủ, nhanh mắt nhận , vạt váy nàng chẳng hề lay động, sống lưng ưỡn thẳng, mỗi bước đều khoan thai, chút sai lệch. Vốn dĩ họ tưởng rằng đích nữ Tưởng gia bỏ ở thôn trang sẽ ai dạy dỗ, ắt chẳng hiểu lễ nghi. hôm nay xem , nữ hài chỉ tư thái cao quý, mà còn giáo dưỡng vô cùng , vẻ xuất chúng, quả thực hề kém cạnh thứ nữ Tưởng gia Tưởng Tố Tố.
Hạ Nghiên vội vã tiến lên đón, nhanh chóng bước đến mặt Tưởng Nguyễn, tỉ mỉ quan sát nàng, nắm tay nàng dịu dàng : “Hài tử ngoan, con chịu nhiều khổ sở .”
Tưởng Nguyễn khẽ nở nụ mỉm chi bà . Trong mắt Hạ Nghiên rưng rưng lệ, vẻ mặt chân thành đến lạ. Nếu kiếp nếm trải đủ thói đời, Tưởng Nguyễn suýt tin lời bà là thật. nàng vẫn dịu dàng đáp: “Nữ nhi bất hiếu, khiến mẫu bận tâm.”
Lúc Tưởng Tố Tố cũng tới. Nàng nghiêng đầu Tưởng Nguyễn từ xuống , : “Đại tỷ trở về, mấy ngày mẫu thường xuyên nhắc mãi chuyện . Nay về, mẫu cuối cùng cũng thể an tâm .”
Tưởng Nguyễn khẽ nàng . Tưởng Tố Tố vẫn như trong ký ức của nàng, xinh thoát tục, ngây thơ hồn nhiên, tựa như tiên nữ trời, chẳng màng thế sự, vô ưu vô lo. Nốt ruồi mắt nàng vẫn đỏ rực như cũ, nhưng vì hút cạn tinh huyết của Triệu gia nên mới đỏ tươi đến .
Cho dù tự nhắc nhở bản vô vàn , nhưng khi thấy Tưởng Tố Tố, hô hấp của Tưởng Nguyễn vẫn ngưng bặt trong chốc lát. Thù hận ùn ùn kéo tới, chính gương mặt hiền lành, vô hại chôn vùi cả một đời nàng.
Tưởng Tố Tố nhạy cảm nhận sự biến hóa trong ánh mắt Tưởng Nguyễn. Nàng chẳng hiểu vì , dù nàng vẫn , đôi mắt toát lên vẻ âm u lạnh lẽo, ẩn chứa sự nhẫn nhịn đến đáng sợ. Trong lòng Tưởng Tố Tố chợt rùng , bất giác lùi về hai bước, nụ gương mặt nàng trở nên cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-31.html.]
Tưởng Nguyễn thầm hít một thật sâu, : “Không , trở .” Nàng nhẹ nhàng, nụ xinh dịu dàng, nhưng khiến mẫu tử Hạ Nghiên cảm thấy bản vây trong quỷ khí u ám, tựa như lời thì thầm phát từ miệng của một hung thần ác sát.
Dòng nước ngầm cuộn chảy mãnh liệt lớp sóng yên ả, nhưng đám xung quanh chẳng hề . Ai nấy đều tán tụng trưởng nữ cùng thứ nữ Tưởng gia chung một chỗ tựa như một bức tranh diễm lệ: một mắt ngọc mày ngài, thanh khiết tựa đóa sen trắng mới nở; một dáng vẻ yểu điệu như cành liễu rủ trong gió, tâm tư vân đạm phong khinh, chẳng màng sự đời. Ấn tượng của bá tánh đối với Tưởng Nguyễn càng thêm sâu sắc, phận đích trưởng nữ Tưởng gia của nàng, ai thể phủ nhận.
Thế nhưng, đúng lúc , một giọng bén nhọn bỗng cất lên. “Bẵng một thời gian gặp, đại tỷ càng thêm diễm lệ hơn xưa.”
Tưởng Nguyễn khẽ ngước mắt, cất lời chính là thứ nữ Tưởng Lệ, do nhị di nương sinh hạ. Ngũ quan của Tưởng Lệ mang nhiều nét tương đồng với Tưởng Quyền, lộ rõ vẻ cay nghiệt, thiếu vẻ nhu mì đáng ở nữ nhân. Nàng Tưởng Nguyễn, đột nhiên che miệng duyên. “Đại tỷ xinh như , cớ gì vận xiêm y đơn sơ mà trở về, chẳng lẽ sợ các tỷ ghen tị với y phục của tỷ, nên mới vội vàng giấu chăng?”
Lời khiến lòng trầm ngâm suy tính, giống như Tưởng Nguyễn cố tình mặc y phục tầm thường để lung lạc dân chúng. Đám đông vây xem vốn dĩ từng ngớt lời bàn tán, nay chứng kiến những mưu toan tranh đoạt chốn thế gia vọng tộc, liền thêm phần hứng thú xôn xao.
Tay Tưởng Nguyễn khẽ động, nụ môi nàng càng thêm sâu, nhưng ánh mắt chẳng hề lay động. Hạ Nghiên , quả nhiên vẫn là thể chờ đợi. Đây cũng là cuộc giao phong đầu tiên của nàng nơi Tưởng phủ. Hôm nay nếu giải quyết thỏa chuyện , ngày địa vị của nàng sẽ còn, thậm chí cả cái danh đích trưởng nữ Tưởng gia nơi kinh thành, e là sẽ mang một hàm ý mới.
“Ngoài gió lớn, mẫu cùng các cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn, vẫn nên trong hẵng chuyện.” Tưởng Nguyễn khẽ , lời lẽ như đang tìm cách tránh né lời châm chọc của Tưởng Lệ. Đám đông lập tức thất vọng, thầm nghĩ vị đích trưởng nữ Tưởng gia lẽ chỉ là một an phận thanh thản sống qua ngày, nào chút nhuệ khí như khi công đường. Ngờ , Tưởng Nguyễn cất lời. “Liên Kiều, Bạch Chỉ, các ngươi mang rương phủ.”
Liên Kiều và Bạch Chỉ gật đầu . Hai vén rèm cửa xe ngựa lên, ai nấy đều thấy rõ, trong xe ngựa chỉ độc một chiếc rương. Liên Kiều cùng Bạch Chỉ cẩn thận khiêng rương xuống, trông vẻ như sức yếu khó bề vác nổi, mới vài bước thở dốc hổn hển. Bá tánh lập tức xì xào suy đoán, chẳng trong rương chứa bảo vật gì. Tưởng phủ vốn dĩ là thế gia phú quý, bộ dạng , e rằng trong rương ít châu báu. Chẳng lẽ vị đích trưởng nữ Tưởng gia thật sự giấu giếm tai mắt thiên hạ, dù tài sản dồi dào nhưng giả vờ đáng thương để đổi lấy sự đồng tình?
Tưởng Lệ mỉm , thủ thỉ tai nha của . Nha lập tức bước tới mặt Liên Kiều, Tưởng Lệ liền . “Nhìn hai nha của đại tỷ vất vả đến , chắc hẳn chiếc rương nặng. Chi bằng để Thúy nhi đến phụ một tay .”
Thúy nhi chẳng đợi Liên Kiều lên tiếng đồng ý, tự tiến tới đỡ rương. Liên Kiều kịp buông tay, Thúy nhi vội vàng chen ngang giữa hai , chiếc rương “cạch” một tiếng rơi xuống đất. Khóa cùng bản lề rương vốn cũ kỹ, nay quăng mạnh liền vỡ tan, nắp rương bật tung, bộ đồ đạc bên trong đều rơi vãi khắp nơi.
Tiếng vang thu hút ánh mắt của thể bá tánh. Khóe môi Tưởng Lệ cong lên, nụ càng thêm đắc ý. Mọi đều rướn cổ lên xem thử bên trong gì, Hạ Nghiên nhếch môi, Tưởng Tố Tố mặt đầy vẻ tò mò. Chỉ một Tưởng Nguyễn, khẽ thở dài một tiếng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi