Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:30:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Cửa phòng vỗ dồn dập, giọng điệu của Lý Mật mang theo vẻ nóng nảy, gấp gáp: “Tưởng tiểu thư, Tưởng tiểu thư!”
Tưởng Nguyễn chống tay dậy, gọi Bạch Chỉ ngoài xem xét, nhanh chóng khoác lên y phục tề chỉnh. Vừa phủ xong chiếc áo ngoài, một mùi m.á.u tanh nồng nặc chợt ập mặt nàng.
Lý Mật thấy Tưởng Nguyễn bình an vô sự, liền lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vã hỏi: “Tiểu thư chuyện gì chứ?”
Tưởng Nguyễn khẽ chau mày, ánh mắt hoài nghi . "Đại nhân hỏi thế, chẳng biến cố gì chăng?" Vừa dứt lời, nàng liền ngoảnh lưng Lý Mật, bất chợt thốt lên một tiếng thảng thốt lập tức phắt đầu , sợ hãi thốt: "Kia... là..."
Xác ngổn ngang nền tuyết trắng, huyết tương loang lổ khắp nơi, tựa như trải qua một trận t.h.ả.m sát kinh hoàng. Bạch Chỉ và những khác vội vàng che chắn Tưởng Nguyễn.
Lý Mật khẽ lắc đầu: "Đêm qua kẻ gian xâm nhập, sáng nay quang cảnh thành thế . Ta lo ngại Tưởng tiểu thư gặp chuyện chẳng lành, cũng may là nàng ."
Tưởng Nguyễn nhíu mày hỏi: "Vậy... cớ bình an vô sự?"
"E rằng chúng chẳng nhắm nàng." Lý Mật nghiêm mặt đáp. "Có lẽ là một vụ trả thù. May mắn là chẳng tổn hại đến vô tội. Song, buộc ở đây điều tra. Tưởng tiểu thư, đây là chức trách của , mong nàng thứ . Hôm nay lưu . Đoạn đường còn chẳng mấy xa xôi, để Tiểu Mã hộ tống hai về kinh ."
Tưởng Nguyễn vội đáp: "Đại nhân chẳng cần bận tâm cho . Sự việc trọng yếu hơn nhiều, sinh mạng con là vô giá. Án mạng xảy tại chốn , e rằng trong miếu cũng khó tránh khỏi liên lụy. Chẳng thể giúp gì chăng?"
Lý Mật thấy nàng chân thành như thế, liền trấn an: "Tưởng tiểu thư chớ lo lắng, chuyện chẳng hề liên quan gì tới tiểu thư cả. Việc điều tra ngôi chùa cần kỹ lưỡng. Tưởng tiểu thư vẫn nên sớm lên đường, đừng để lỡ mất thời gian hồi kinh." Lời quả sai, trong miếu đều lý do để nghi ngờ, song Tưởng Nguyễn là chẳng hề điểm đáng ngờ nhất. Nàng chỉ là một lữ khách tá túc tại đây một đêm mà thôi. Vả , những t.h.i t.h.ể rõ ràng do kẻ võ công cao cường tay. Đêm qua t.h.ả.m sát như thế mà chẳng kinh động đến trong chùa, đủ thấy kẻ thủ ác võ nghệ trác tuyệt, càng thể nào là bốn nữ tử yếu đuối như đám Tưởng Nguyễn .
Lời đến nước , nếu còn cố chấp ở chỉ thêm phiền nhiễu. Tưởng Nguyễn tức thì sai Bạch Chỉ cùng những khác thu dọn hành lý, đó theo Vương ngự sử lên xe ngựa, cáo biệt Lý Mật.
Đoạn đường còn chẳng mấy xa xôi, đến độ xế trưa, xe ngựa lăn bánh tới cửa kinh thành.
Lộ Châu từng đặt chân tới kinh thành, tò mò vén rèm xe lên ngắm , khẽ cảm thán: "Đây chính là kinh thành ? Thuở chỉ kể kinh thành phồn hoa sầm uất, hôm nay tận mắt chứng kiến, quả thực mỹ lệ đến nao lòng!"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Bạch Chỉ và Liên Kiều cũng ngoảnh ngoài. Hai nàng xa kinh thành năm năm trường, nay trở về, trong lòng dâng trào cảm xúc kích động khôn tả, mừng rỡ Tưởng Nguyễn, dấy lên niềm hưng phấn khổ tận cam lai. Tưởng Nguyễn chẳng tỏ vẻ xúc động như bọn họ, chỉ từ từ vén một góc rèm. lúc , nàng chợt thấy một đội tuấn mã phi nhanh lướt qua. Con tuấn mã dẫn đầu là loại bảo mã hiếm , nàng cũng chẳng kiềm mà dõi theo, nhưng chỉ thấy một bóng lưng mơ hồ, chỉ kịp nhận bóng dáng lưng ngựa sở hữu phong thái vô song.
Tưởng Nguyễn khẽ nhạt, ánh mắt quan sát khắp bốn phía. Đường phố kinh thành tấp nập, chen chúc, quả thực chẳng khác là bao so với trong ký ức của nàng. Nhớ thuở ban đầu khi rời kinh đến thôn trang, chỉ một cỗ xe ngựa tang trắng, vài ba kẻ hầu hạ, cứ thế mà lìa kinh đô. Một , là cách biệt cả một đời. Giờ đây khi trở , nàng còn là Tưởng Nguyễn của thuở nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-30.html.]
Nàng ngẩng đầu lên, để làn gió khẽ thổi mặt, cảm nhận cái se lạnh của gió đông. Liên Kiều đang định nhắc nhở Tưởng Nguyễn hạ rèm xuống để tránh nhiễm phong hàn, đầu , chợt thấy biểu cảm gương mặt tiểu thư mà khỏi kinh ngạc. Đôi mắt nàng quá đỗi lạnh lẽo, dù chẳng mang bất kỳ biểu cảm nào, song khí tức toát vô cùng âm u, tựa như ác ma trở về từ địa ngục, khiến rét mà vẫn run.
Xe ngựa chầm chậm tiến về phía cửa Tưởng phủ, Vương Ngự sử bấy giờ mới chắp tay từ biệt Tưởng Nguyễn. Hôm nay, ông dâng tấu chỉ trích Tưởng Quyền, vô cùng khinh thường vị Tưởng Thừa tướng , nên chẳng chạm mặt lão . Ông bèn dặn Tiểu Mã thúc ngựa, đưa Tưởng Nguyễn cùng đoàn về phủ, còn bản thì một bước.
Càng đến gần Tưởng phủ, lòng càng thêm căng thẳng. Trở về chốn , tuy cuộc sống thể hơn đôi chút, nhưng đồng thời cũng là khởi đầu cho những tranh đấu khốc liệt. Tưởng Nguyễn là bình tĩnh nhất, nội tâm dù căm hận ngút trời, song một ai .
Tưởng phủ tọa lạc con phố phồn hoa bậc nhất kinh thành. Bởi gã sai vặt kịp thời bẩm báo, nên trong phủ buộc nghênh đón vị đích trưởng nữ Tưởng gia . Tưởng Quyền vắng mặt, Hạ Nghiên đích bước . Nỗi phẫn nộ của Thiên tử, cộng thêm những lời đồn thổi từ dân chúng, chỉ khi bày tỏ sự cung kính tận cùng đối với nàng đích trưởng nữ , may mới khiến phong ba lắng dịu.
Dân chúng trông thấy Hạ Nghiên dẫn theo nha cùng nữ nhi của bước đón tiếp, những tường tận ngọn ngành đều nán cửa Tưởng phủ, mong ngóng một màn kịch . Khách qua đường nườm nượp, cổng Tưởng phủ càng thêm đông đúc kẻ vây xem. Hạ Nghiên hề sai gia đinh đuổi , bởi càng nhiều ánh mắt chứng kiến, bà càng dễ bề thực hiện mưu đồ.
Cỗ xe ngựa lăn bánh một quãng, cuối cùng cũng dừng cổng Tưởng phủ uy nghi.
“Đại tiểu thư trở về !” Một bà ma ma cạnh Hạ Nghiên cao giọng . Trên gương mặt Hạ Nghiên lập tức nở một nụ hiền dịu, nhưng khóe mắt ẩn chứa sự tính toán.
Đám đông vây xem hiếu kỳ đổ dồn ánh mắt về phía xe ngựa. Hành động của Tưởng Nguyễn công đường lan truyền khắp kinh thành, tất cả đều chiêm ngưỡng dung mạo của vị đích trưởng nữ khổ mệnh Tưởng gia , xem nàng rốt cuộc trông .
Hai nha nhanh nhẹn bước xuống. Một vén rèm xe lên, còn vươn tay, chờ đỡ chủ nhân trong xe.
“Đại tỷ!” Một giọng hân hoan kinh ngạc cất lên. Một thiếu nữ vận bạch y bước từ cánh cửa chính của Tưởng phủ. Nàng chừng mười tuổi, dung mạo tuyệt sắc, dáng thướt tha tựa nét vẽ thủy mặc. Đôi mắt trong veo như chứa vạt mây, bạch y thêu hoa bách hợp thanh nhã, làn da trắng nõn như tuyết, môi đào chúm chím. Đẹp nhất là nốt ruồi nhỏ khóe mắt, điểm xuyết càng xiêu lòng , tựa tiên nữ hạ phàm. Trên nàng hề chút trang sức nào, chỉ hai sợi dây gấm buộc gọn mái tóc đen nhánh, khiến cảm thấy một vẻ dịu dàng thoát tục.
Có lập tức nhận . Đối với vị đích trưởng nữ sủng ái trong Tưởng phủ, tên Tưởng Nguyễn lác đác bao nhiêu, nhưng đại danh của Tưởng Tố Tố trong kinh thành, nào ai ? Nàng chính là hòn ngọc quý của Tưởng gia, dung nhan khuynh thành động lòng , tài năng xuất chúng, xứng danh nhất mỹ nhân kinh thành.
Sự xuất hiện của tiểu mỹ nhân tuyệt sắc khiến những ánh mắt đang dán chặt cỗ xe ngựa dần thưa thớt.
“Tiểu thư hãy chậm rãi thôi ạ.” Trong xe ngựa bỗng vọng một giọng trong trẻo.
Ngay lúc , một bàn tay trắng nõn như ngọc khẽ đưa ngoài. Bàn tay nhỏ nhắn đến đầy một nắm, mềm mại tựa xương. Chỉ là một bàn tay thôi, nhưng chẳng hiểu , khiến lòng nơi đây khẽ lay động, những ánh mắt Tưởng Tố Tố thu hút, nữa trở về phía xe ngựa.