Trọng sinh Thành Yêu Cơ Họa Quốc - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:30:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỹ nhân tựa đóa hoa độc, dù chỉ mỉm cũng đủ sức đoạt mạng .

Thân thể Trần Chiêu nhũn như tương, chỉ cảm thấy lời của Tưởng Nguyễn tuy êm dịu mà ẩn chứa vô vàn cạm bẫy tinh vi, bất kể trả lời thế nào cũng đều dẫn đến ngõ cụt. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, định sẵn thất bại .

Tiễn Vạn Lý cũng chẳng khá hơn Trần Chiêu là bao, Tưởng Nguyễn cho lúng túng, khiến tiếp tục thẩm án. Chỉ là Tiễn Vạn Lý nhận bạc hối lộ, từ đến giờ việc đều tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng hôm nay khó giải quyết hơn hẳn dự liệu của , huống hồ một bên còn Vương đại nhân đang giám sát. Nếu thiên vị Trần Chiêu, cấp ắt khó lòng phục tùng , mà hiểu vì Vương đại nhân ý thiên vị Tưởng Nguyễn. Hắn ăn bạc của Trần Chiêu nhưng nhổ , hơn nữa còn ý định vơ vét Tưởng Quyền, dê béo tới tay nhưng rốt cuộc mất . Chẳng qua, mới thể nghĩ một biện pháp xử lý vẹn đôi bên bây giờ?

Thế nhưng, thực tế cũng thời gian để Tiễn Vạn Lý suy tư. Trong chốc lát, đều thấy tiếng trống từ bên ngoài. Lý Mật , ôm quyền với Tiễn Vạn Lý: “Khải bẩm đại nhân, bên ngoài đ.á.n.h trống kêu oan.”

Trống kêu oan. Đã lâu tại phố Đông còn ai hành động như nữa. Trong lòng đều hiểu rõ nha môn rốt cuộc thuộc loại nào. Dù thực sự oan khuất đấy, nhưng dùng bạc hối lộ ắt hiệu quả hơn nhiều so với việc đ.á.n.h trống kêu oan. Nếu bạc, gõ một năm lâu hơn chăng nữa, cũng sẽ để ý chút nào, chừng còn thể giam đại lao.

Tiễn Vạn Lý cũng sững sờ: “Là ai kêu oan?” Hắn qua Vương đại nhân bên cạnh thỉnh thị: “Đại nhân thấy ?”

“Đưa .” Vương đại nhân hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ nhẹ đ.á.n.h thẳng tâm can Tiễn Vạn Lý, khiến rợn run rẩy.

Rất nhanh dẫn , là một cô nương trẻ tuổi, mặc y phục nha , đến công đường liền quỳ xuống.

“Ngươi là ai? Có gì oan khuất?” Không đợi Tiễn Vạn Lý cất lời, Vương đại nhân lên tiếng . Tiễn Vạn Lý cũng dám cản trở, chỉ là trong lòng thầm than khổ. Xem án Vương đại nhân quyết định nhúng tay . Mà thể nào từ chối, Vương ngự sử là tâm phúc của Hoàng thượng, bình thường dâng lên ít sổ con vạch tội. Người giống như một khối đá cứng thối, cực kỳ cứng đầu ai chịu nổi, quan viên vạch tội cuối cùng đều kết cục . Có thể Vương Ngự Sử là ôn thần trong mắt đám quan viên. Nay vị ôn thần cất lời, cũng dám chậm trễ. Bạc mặc dù , nhưng hết cũng giữ mũ ô sa đầu. Tiễn Vạn Lý hạ quyết tâm, cần bạc của Trần Chiêu cũng , Tưởng Quyền bên cũng coi như xong. Hôm nay mặt Vương Ngự Sử, dựng lên hình tượng một vị quan phụ mẫu thanh liêm.

Nghĩ , Tiễn Vạn Lý mới hòa nhã cất lời: “Ngươi gì oan khuất, hãy tường tận kể rõ oan khuất, bổn quan cùng vị đại nhân ắt sẽ phân xử công minh cho ngươi.”

Những bên ngoài bắt đầu rộ lên. Lời của Tiễn Vạn Lý cho đến rụng cả răng. Một tên cẩu quan đủ chuyện ác mà thốt lời thề son sắt, chi bằng khiến kẻ khác càng thêm khinh bỉ bộ dạng giả dối . Trần Chiêu ngạc nhiên Tiễn Vạn Lý, trong lòng bỗng nhiên bắt đầu khủng hoảng. Sự tình phát triển hề giống suy nghĩ của . Thái độ của Tiễn Vạn Lý nhập nhằng bất định, nhỡ đến lúc then chốt trở mặt c.ắ.n ngược thì ?

Cô nương cung kính dập đầu một cái: “Tạ ơn đại nhân nguyện ý phân xử cho nô tỳ. nô tỳ kêu oan cho , mà là vì Tưởng tiểu thư. Nô tỳ là đại nha tại thôn trang. Nô tỳ thể chứng cho Tưởng tiểu thư rằng, kẻ sát hại Xuân Oanh thực Tưởng tiểu thư, mà chính là ——— Trần Chiêu!!!”

Nàng ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt quen thuộc, chính là Thu Nhạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-yeu-co-hoa-quoc/chuong-23.html.]

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Thu Nhạn. Ngươi, ngươi dám lời hoang đường gì ?” Trần Chiêu lúc đầu hốt hoảng, nhưng đó thì tỏ vẻ tin nổi, dù thế nào nữa, Thu Nhạn cũng nên về phe chứ, cớ gì giúp Tưởng Nguyễn, thế mà hôm nay đường hoàng chứng, rốt cuộc là vì ?

“Nô tỳ nào dám điều sai trái.” Thu Nhạn thèm Trần Chiêu. “Nô tỳ cùng Xuân Oanh đều là đại nha tại thôn trang, thường ngày vẫn ở cùng . Ngày , nô tỳ xuất môn mua sắm, lúc trở về thì thấy âm thanh bất thường vọng từ phòng, chẳng dám đường hoàng bước , đành vòng cửa sổ, ghé mắt trộm qua một khe hở nhỏ. Lúc liền thấy Trần Chiêu đang đè Xuân Oanh xuống nền đất, tay bịt miệng mũi nàng, khi Xuân Oanh thôi giãy giụa. Nô tỳ kinh hãi tột độ, e sợ phát hiện, vội vàng bỏ chạy ngoài. Sau đó cũng chẳng dám hé răng kể cùng ai. Nào ngờ tối qua tin tiểu thư bắt ngục, dù nô tỳ đây vốn tham sống sợ chết, nhưng cũng đành lòng trơ mắt một kẻ vô tội thế chỗ ác ma mà chịu tội. Do dự mãi một phen, giờ khắc mới dám bước chứng.”

“Nha đầu c.h.ế.t tiệt! Ngươi dám càn! Tưởng Nguyễn ban cho ngươi bao nhiêu vàng bạc để ngươi vu khống cốt nhục của như thế? Quan phủ nơi đây vốn công chính liêm minh, ắt sẽ rõ ai đang dối trá, ngươi hãy cẩn thận mà ngục giam đấy! Tiện tỳ đê mạt, đợi ngươi thoát ngoài, lão nương nhất định xé nát cái miệng ch.ó của ngươi!” Một giọng quen thuộc trong đám đông lớn tiếng la to, chính là Trương Lan. Ban đầu thấy chuyện của Trần Chiêu đều xuôi chèo mát mái thì chẳng hé răng, nhưng khi Tưởng Nguyễn , lòng dậy sóng lo âu. Giờ thêm ả Thu Nhạn mặt gây rối, Trương Lan lập tức ý thức mối hiểm họa, cũng chẳng màng chốn công đường, liền buông lời mắng c.h.ử.i lanh lảnh tựa bà hàng thịt ở chợ búa.

Tiễn Vạn Lý những lời lẽ thô tục , sắc mặt thoáng chút khó chịu, liếc thấy Vương Ngự Sử bên cạnh nhíu chặt đôi mày. Tiễn Vạn Lý vỗ “cạch” một tiếng ngọc đường mộc. “Yên tĩnh!” Đợi khi chốn im bặt, Tiễn Vạn Lý mới hỏi Thu Nhạn. “Lời ngươi như thế, chứng cứ nào ?”

Tưởng Nguyễn khẽ , trong chốn công đường tĩnh lặng, nụ của nàng đặc biệt nhẹ nhàng, thanh thoát, tựa hồ một làn gió mát lành thổi lòng kẻ phàm trần. Thấy ánh mắt đều đổ dồn về , Tưởng Nguyễn mới chậm rãi cất lời. “Đại nhân cũng chớ vội cho rằng Thu Nhạn vì lời. Từ kẻ ăn ở khắp thôn trang đều rõ, ngoại trừ Bạch Chỉ và Liên Kiều, những nha khác trong thôn trang đều thiết với .”

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , ánh mắt dõi theo Thu Nhạn. “Thu Nhạn bằng lòng chứng cho , quả thực cũng lấy bất ngờ.”

Thu Nhạn chút trốn tránh ánh mắt của Tưởng Nguyễn. “Nô tỳ… Nô tỳ chỉ là để lương tâm c.ắ.n rứt mà thôi.”

“Ngươi đang dối!” Trần Chiêu giận dữ . “Rõ ràng là ngươi đang bịa đặt! Chính là câu kết cùng bọn chúng, mưu đồ vu oan hãm hại !”

“Lời ngươi , thật đáng .” Tưởng Nguyễn nhướng mày . “Trọn một ngày nay, đều giam trong ngục, lấy cơ hội mà trao đổi với Thu Nhạn? Chẳng lẽ đó và nàng thông đồng kỹ càng ? Vả , thể ngươi hôm qua sẽ mang quan sai xông nội viện bắt đây? Hay là yêu ma quỷ quái mà thể đoán sự?”

Trần Chiêu dung nhan tuyệt mỹ mắt, đôi mắt nàng tựa hồ tĩnh lặng như làn nước mùa xuân, nhưng thực chất ẩn giấu cạm bẫy c.h.ế.t . Bờ môi như cánh hoa nhưng thốt lời lẽ cay nghiệt. Vẻ mặt kiều diễm động lòng , song khắp nơi ẩn chứa sát khí, nào tiên nữ, rõ ràng là yêu nữ, nào mỹ nhân, thực chất là loài rắn rết.

Trong lòng Trần Chiêu dâng lên nỗi hoang mang tột độ, chỉ thấy đối phương từ một mỹ nhân kiều mị chợt hóa thành yêu nữ đáng sợ, tỏa khí tức quỷ dị khó lường.

“Nô tỳ cũng thể chứng cho Tưởng tiểu thư, Tưởng tiểu thư tuyệt nhiên hề g.i.ế.c !” lúc , một giọng khác bỗng chen .

 

Loading...