Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:40
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thời Âm yên động đậy, chút .
Khương Xuân bật lạnh lùng: "Không việc ? Không cũng thôi, đợi khi nào trả hết năm trăm lượng bạc chuộc cho , kiếm đủ tiền mua tì nữ và gia nhân hầu hạ, khi đó sẽ việc nữa."
Tống Thời Âm lẩm bẩm: " những tài sản của cũng đổi một trăm hai mươi lượng bạc mà."
Khương Xuân xổm, nhét thêm một nắm cây đậu lò, hừ lạnh một tiếng: "Nếu , thì với đại ca lặn lội đường xa đến phủ Thiệu Hưng đón , chi phí đường và tiền lỡ dở việc mổ heo bán thịt của cũng tính đầu , tiền mua quần áo cho cũng trừ , ở nhà , tiền thuê phòng, tiền ăn uống cũng trả, ngay cả củi đun nước nóng cũng tính."
"Chưa kể, con ăn ngũ cốc hoa màu, ai mà đảm bảo ốm đau? Một khi bệnh, tiền mời thầy thuốc và mua thuốc là một khoản chi phí lớn."
"Những chi phí linh tinh gộp , e rằng một trăm hai mươi lượng bạc của cũng đủ trả một nửa ."
Tống Thời Âm im lặng dám gì.
Khương Xuân dừng ở đó, nàng tủm tỉm tiếp: "Hay là việc ở nhà , mà thích việc ở nhà chồng hơn? Nếu , sẽ tìm bà mối đến mai mối cho nhé?"
"Chỉ điều cũng , nhà chỉ là hộ dân g.i.ế.c mổ ở nông thôn, nên hôn sự tìm cho cũng chỉ thể là gia đình nông thôn mà thôi."
"Nam nhân ở nông thôn, đại đa một chữ nào, tính tình thô lỗ, nếu dám chịu việc, sẽ tặng ngay cho một bạt tai. Muội chạy về tìm chúng , để phu thê chủ cho , chúng cũng sẽ cúi đầu, khom lưng xin thôi."
"Dù , ở nông thôn, bà vợ nào việc? Không việc thì cưới vợ về gì, để cúng bái ?"
Tất nhiên, những lời là suy nghĩ thật của Khương Xuân, chỉ là nàng cố tình quá lên để dọa Tống Thời Âm.
Tống Thời Âm nghĩ đến việc gả cho một nam nhân thô lỗ, một chữ, thì bốc mùi hôi thối, còn đánh , liền cảm thấy buồn nôn, suýt nữa ói , đồng thời cũng run rẩy vì sợ hãi.
Nàng run rẩy môi, : "Ta mới mười bốn tuổi, tới tuổi cập kê, lấy chồng sớm như ."
Khương Xuân trơ mắt dối: "Mười bốn tuổi nhỏ , ở nông thôn chúng , những cô nương mười bốn tuổi cũng đầy , những kết hôn sớm, mười bốn tuổi ôm một đứa, trong bụng còn đang mang bầu một đứa nữa."
Tống Thời Âm đến đây, mặt mày tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.
Nàng loạng choạng chạy đến lò, phịch xuống đất, cuống cuồng nhét thêm cây đậu lò, miệng thút thít : "Ta việc, tẩu tẩu bảo việc gì, sẽ việc đó, chỉ xin tẩu tẩu đừng gả cho nam nhân nông thôn."
Khương Xuân thớt, tiếp tục nhanh nhẹn cắt củ cải, khẽ: "Xem biểu hiện của . Nếu biểu hiện , khi cập kê, thể tìm cho một mối ở trấn, hoặc thậm chí là trong thành."
Đây chỉ là một lời hứa mơ hồ để trấn an nàng.
Dù thì chẳng mấy chốc Tống gia sẽ giải oan, khi đó nàng sẽ cha ruột của , việc hôn nhân chẳng cần đến một tẩu tẩu như nàng lo liệu.
Đến lúc đó, dù nàng gây sự, tính toán chuyện cũ, Khương Xuân cũng chẳng sợ gì.
Một thôn nữ như Khương Xuân, rằng ngày giải oan của Tống gia sẽ đến, thế mà hứa hẹn tìm mối ở trấn hoặc thậm chí là trong thành cho tiểu cô cô, đủ để cảm động trời đất còn gì?
Lúc đó, chỉ nhị thúc và nhị thẩm nhà nhị phòng thể trách móc nàng, mà còn ơn nàng nữa.
Vì , nàng yên tâm mà dạy dỗ (và sai khiến) Tống Thời Âm.
Ở tây phòng, Tống Thời An sắp xếp quà tặng lắng động tĩnh trong bếp, khỏi nhếch môi .
Hảo gia hỏa, đây đúng là khích tướng, uy hiếp, dụ dỗ, một chuỗi chiêu thức liên , đường tổ mẫu chiều hư, hiểu thế sự, thể chống đỡ nổi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-142.html.]
Quả nhiên nàng khuất phục.
Thôi thì, ngay cả một kẻ sống hai đời như , cũng thoát khỏi móng vuốt của nàng, đường ngã bẫy cũng oan uổng chút nào.
Hắn chẳng hề ý kiến gì về chuyện .
Đường quả thực nên theo nàng học hỏi nhiều hơn, những chuyện khác thể bỏ qua, nhưng nhất là nên học cái mặt dày của nàng.
Nếu , khi trở về kinh thành, chuyện đường từng bán thanh lâu khó mà giấu nổi, bao nhiêu lời tiếng đang chờ nàng ?
Đời thể yếu đuối, tự lo nổi cho , đừng đến việc dò hỏi tin tức , nên khi Tống gia minh oan, của tỷ phu ( rể) đến Hồng Túy Tiêm Hương tìm nàng , thì nàng trở thành đầu bảng, là một mỹ nhân vạn trải qua.
Sau khi đón về kinh thành, nàng những lời đàm tiếu ép đến mức dám bước chân khỏi cửa.
Ngay cả trong nhà cũng yên , nhà câu gì, nàng đều thể suy diễn thành đang chế nhạo , ngày ngày lóc, thì cũng đập phá đồ đạc, loạn.
Đặc biệt là hòa thuận với nhị tẩu, cứ dăm bữa nửa tháng cãi một trận.
Làm cho trong nhà gà chó yên.
Cuối cùng còn cách nào khác, tổ mẫu đành đồng ý với đề xuất của nhị phòng, gả nàng thật xa khỏi kinh thành, từ đó trong nhà mới yên .
Nếu bảo , thì là vì gặp Khương Xuân, bằng đến ba ngày ngoan ngoãn .
Đây gọi là gì? Một sức mạnh áp đảo mười chiêu thức!
~
Vào buổi xế chiều, Khương Hà trở về nhà, thấy cửa mở khóa, liền vui mừng cất tiếng gọi: “Xuân nương, Xuân nương, là các con về ?”
Khương Xuân cùng dùng cơm xong, nàng đang chống hông trong bếp, giám sát Tống Thời Âm rửa bát, liền chạy ngoài, : “Cha, là chúng con về ạ.”
Khương Hà kỹ con gái, thấy nàng thiếu tay thiếu chân, thứ đều , cuối cùng nỗi lòng lo lắng mới thả xuống.
Ông tươi : “Về là , về là .”
“A Âm, đây nào.” Khương Xuân đầu về phía bếp gọi lớn.
Tống Thời Âm , hai tay ướt nhẹp, luống cuống chạy ngoài.
Khương Xuân giới thiệu với Khương Hà: “Cha, đây là đường của phu quân, Tống Thời Âm. Cha cứ gọi nàng là A Âm.”
Rồi nàng đầu với Tống Thời Âm: “A Âm, đây là cha , cứ gọi là Khương thúc.”
Tống Thời Âm bước lên hai bước, cung kính cúi , khẽ gọi: “Khương thúc.”
Khương Hà đầy vẻ nhân từ : “Không cần đa lễ, cần đa lễ, là đường của con rể thì cứ yên tâm ở đây, đừng khách sáo.”
Tống Thời Âm ngoan ngoãn đáp: “Đã phiền Khương thúc .”
TBC
Khương Hà vội vã xua tay: “Không phiền, phiền .”
Khương Xuân Khương Hà điều hỏi, liền chủ động : “Cha, qua Tây phòng hãy .”