Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 131

Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:12
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đã định bám chức Thông phán Thiệu Hưng phủ của , Tống Thời An cũng giấu giếm nữa, thẳng thắn : "Ta nhờ dò la, đường bán lầu xanh ở Thiệu Hưng phủ, may mắn đến tuổi cập kê, vẫn tiếp khách, và phu nhân dành dụm ít bạc, định qua đó chuộc về."

Chưa đợi Hàn Tiêu phản ứng, Thu thị kêu lên kinh ngạc: "Tống Thời Âm bán lầu xanh ở Thiệu Hưng phủ ?"

Tống Thời An kiên nhẫn gật đầu: "Phải."

Thu thị "chậc" một tiếng.

Đều là quan quyền quý ở kinh thành, gặp ở nhiều trường hợp, Thu thị khá hiểu về nữ quyến Tống gia.

Nữ nhi Tống gia, nào nấy, đều là khuê tú xuất chúng, trong đó đặc biệt là Tống Thời Âm, cô nương nhỏ tuổi nhất, dung mạo xinh nhất.

mà...

Nàng liếc trộm Tống Thời An, đến tuyệt sắc, vị đại công tử Tống gia mới thật sự là tuyệt sắc, Tống Thời Âm một thì khiến kinh ngạc, nhưng cạnh đại đường , lập tức trở nên lu mờ.

Nàng chuyển ánh mắt sang Khương Xuân.

TBC

mặt trái xoan, mắt hạnh nhân môi đào, sinh quả thật tệ, cao ráo chân dài.

với dung mạo của ả, còn tưởng ả là một tiểu nương tử yểu điệu, ai ngờ ả là một nữ tử mạnh mẽ, chỉ cần hợp ý là đánh ?

Hàn Tiêu chẳng đợi Tống Thời An mở miệng, vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Tống yên tâm, việc chuộc cứ giao cho tiểu , tiểu cũng là Thông phán Thiệu Hưng phủ, là đầu Tri phủ, chẳng lẽ giải quyết chuyện nhỏ như chuộc từ lầu xanh ?"

Tống Thời An dậy, hướng về phía một cái vái, chân thành : "Đại ân của Hàn , Tống mỗ xin khắc cốt ghi tâm."

Tuy đều là quen cũ, nhưng quen cũ với quen cũ giống .

Lư Chính Hành, kẻ mê mẩn tranh của , sẵn lòng vì tranh mà mặt giúp giải quyết rắc rối Khương Xuân, cũng sẵn lòng bỏ tiền lớn để mua tranh của .

những việc đều thực hiện một cách lén lút.

Bình thường ngay cả tiếp xúc cũng dám tiếp xúc với , sợ rằng sẽ phe của Liễu Quý phi để ý, liên lụy đến họ Lư ở Phạm Dương.

Còn Hàn Tiêu, hề nghĩ đến chuyện tránh hiềm nghi với , những mời đến khoang của trò chuyện, mà còn chủ động nhận lấy việc chuộc .

Có lẽ xem là bằng hữu chăng?

Bạn bè và quen cũ, ý nghĩa quả thật khác .

Thôi , dựa tình nghĩa của , nếu phu nhân của chọc giận phu thê nhị , nhị khó, sẽ giúp một tay .

Hàn Tiêu như bỏng mông, vội vàng nhảy dựng lên đỡ Tống Thời An, miệng đầy lo lắng: "Chỉ là việc nhỏ thôi, đáng gọi là đại ân? Nói đến đại ân, cứu mạng tiểu , đó mới thật sự là đại ân."

Khương Xuân nhướn mày, thì tránh hiềm nghi, còn chủ động đề nghị giúp đỡ, nguyên lai là Tống Thời An cứu mạng .

Điều hợp lý.

Nếu sợ liên lụy, tránh Tống Thời An như tránh tà, thì quả thật là kẻ vong ân bội nghĩa.

Tuy rằng đời kẻ vong ân bội nghĩa nhiều như lá mùa thu, nhưng cũng vài trường hợp ngoại lệ.

Trong lúc trò chuyện, tỳ nữ dâng lên, Hàn Tiêu kéo Tống Thời An xuống, cầm chén mời mời .

Còn nhiệt tình mời hai dùng cơm trưa.

Tống Thời An ngẩng đầu Khương Xuân, hỏi: "Nương tử nghĩ ?"

Hàn Tiêu vốn là hoạt bát, lúc Tống Thời An, đùa: "Tống , ngay cả chuyện nhỏ như cũng hỏi ý tẩu tẩu, nắm quyền trong nhà ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-131.html.]

Nói xong, nâng chén lên nhấp một ngụm.

Tống Thời An bình thản một câu khiến giật : "Nương tử là thê chủ của , rể của nàng, đương nhiên hỏi ý kiến nàng việc."

"Phụt..."

Hàn Tiêu phun một ngụm , trực tiếp phun tay áo của Thu thị đang đối diện.

Khiến Thu thị hét lớn: "Phu quân!"

Hai tỳ nữ hầu bên cạnh lập tức lấy khăn lụa , vây quanh lau chùi cho Thu thị.

Còn Hàn Tiêu sặc, miệng "khụ khụ khụ" ho ngừng.

Hai tỳ nữ khác vội vàng tiến lên vỗ lưng cho .

Cảnh tượng hỗn loạn.

Khương Xuân khóe miệng giật giật, nàng liếc Tống Thời An, nghi ngờ cố ý, nhưng bằng chứng.

Hàn Tiêu ho một hồi lâu mới dừng , dừng , lập tức chằm chằm Tống Thời An, kinh ngạc : "Tống là ở rể của ?"

Tống Thời An bình tĩnh đáp: "Ta là một quan nô bán bán , chịu cưới rể là may mắn lắm , cũng may gặp nương tử tâm thiện như , nếu nàng bỏ tiền bỏ công giúp điều trị thể, e rằng sớm một mạng về âm ty . Dù sống sót, thể cũng hỏng hết, chẳng khác gì phế nhân."

Hàn Tiêu , thu vẻ kinh ngạc và khó tin mặt, dậy hướng về phía Khương Xuân một cái vái, thật lòng tán thán: "Tẩu tẩu cao nghĩa."

Khương Xuân xua tay : "Lang quân đừng khó , là phu quân của , vả chút bạc, giúp mời đại phu chữa bệnh cũng là điều nên , gì đáng kể."

Hàn Tiêu thêm gì nữa, nhưng trong lòng rằng ân tình như , đối với Tống Khanh Tri sa cơ nửa tàn tật khỏi nhà lao, còn nặng hơn cả núi.

Khó trách việc gì cũng lấy nàng trọng.

Hàn Tiêu trong lòng khỏi kính trọng vị Khương nương tử thêm vài phần.

Dưới sự đồng ý của Khương Xuân, họ ở dùng bữa trưa với Hàn Tiêu.

Khương Xuân những món ăn bàn tiệc, khỏi mở rộng tầm mắt.

Hàn Tiêu hiển nhiên Tống Thời An ăn chay, nên bàn tiệc mười món, năm mặn năm chay.

Món chay thì thôi, nay mới tháng chín, chính là mùa thu hoạch rau củ, gom năm món chẳng khó.

Món mặn khiến nàng kinh ngạc thôi, tôm đành, vì thuyền sông, thủy thủ mỗi ngày đều bắt ít cá tôm, nhưng còn gà vịt ngỗng.

Hóa mỗi khi thuyền khách cập bến, họ đều sai mua sắm, bằng món ăn phong phú như .

Quả nhiên hổ danh là xuất danh gia vọng tộc, bàn về hưởng thụ, vẫn là họ rành rọt nhất.

Khương Xuân nhiều lắm mỗi ngày chỉ mua chút cá tôm của chủ thuyền mà thôi, thế mà nàng thấy quá xa xỉ, nếu Tống Thời An khuyên nhủ, nàng còn chẳng nỡ tốn bạc.

Chậc, xuất từ gia đình nhỏ, quả nhiên là tiểu gia tử.

Còn Thu thị thì cả còn thoải mái.

Tên Tống Thời An , cụng ly với phu quân đủ, còn quên gọi tỳ nữ lấy thêm đôi đũa, một lúc gắp thức ăn cho Khương nương tử, một lúc gắp thức ăn cho Khương nương tử.

Còn phu quân , tên ngốc , trong mắt chỉ Tống ngưỡng mộ nhất, hầu hạ gắp thức ăn, rót rượu, khuyên ăn, quên béng mất nương tử của .

Nàng nhịn nổi, chỉ đĩa ngỗng hầm trong nồi sắt mặt Hàn Tiêu, giọng nũng nịu cầu xin: "Phu quân, ăn đùi ngỗng, với tới, gắp giúp ."

Loading...