Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 80: Hòa Giải Với Chính Mình

Cập nhật lúc: 2025-07-03 17:14:06
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng đến cửa tiệm, bước chân Tô Bình liền chần chừ. Trông nó khí phách vậy, chắc hẳn đắt lắm đây? Anh quay đầu nhìn cô em gái nhỏ bé gầy gò, nghiến răng một cái rồi đi nhanh vào. Trong người anh có hơn 70 đồng lận mà, cùng lắm thì anh ăn ít đi chút. Cũng không biết bên trong có bánh bột ngô bán không, anh gọi một đĩa bánh bột ngô cũng được.

Tô An dẫn anh trai tìm chỗ ngồi, nói với chú phục vụ đang đón khách: "Anh giai, chúng tôi muốn hai bát lòng dê nấu canh, với một đĩa bánh bao nướng, thêm hai mươi xiên thịt nữa."

Vừa dứt lời, một ông lão ở bàn đối diện liền ngẩng đầu lên: "Tiểu Tô?"

Tô An quay đầu nhìn sang, mặt lập tức nở hoa: "Ông La? Trùng hợp thật đó? Ông cũng đang ăn ở đây sao?"

"Sao mà không trùng hợp chứ, duyên phận đó mà.", ông La chẳng chút khách sáo, bê bát canh và bánh rán trước mặt mình sang bàn Tô An.

Tô An nhanh chóng ngẩng đầu nói với chú phục vụ: "À cái đó, thêm mười xiên thịt nữa."

"Đúng rồi, ông La, ông có muốn lòng dê nấu canh không?"

Ông La lắc đầu: "Thôi thôi, ăn gần xong rồi, thịt xiên thì vẫn có thể ăn thêm hai xiên."

"Được rồi, cứ vậy đi.", Tô An phất tay với chú phục vụ.

"Đây là?", ông La đánh giá Tô Bình rồi hỏi Tô An.

Tô An vội vàng giới thiệu: "Đây là anh trai cháu, anh trai ruột, tên là Tô Bình."

"Anh, đây là ông La, anh cứ theo em gọi ông La là được."

Tô Bình nhìn em gái, ồm ồm gọi ông La: "Ông La."

Ông La tự nhiên quen thuộc, giơ tay bóp bóp bắp tay Tô Bình, lại vỗ vỗ vai anh ấy, cảm thán nói: "Khung xương tốt thật, cơ bắp chắc nịch, đáng tiếc là tuổi lớn hơn chút, bằng không thì là một hạt giống tốt để luyện võ."

Tô An cười nói: "Thôi đi, anh con không có hứng thú với luyện võ đâu, tính tình anh ấy đơn thuần, không hợp."

"Đúng rồi ông La, dạo này ông không lên sân vận động chơi sao? Cháu sau này có đi qua sân vận động vài lần, đều không gặp ông đó?"

Ông La đẩy đĩa bánh tráng chiên to tướng trước mặt mình về giữa bàn, ra hiệu Tô An vừa ăn vừa nói. Tô An cũng không khách sáo, cầm lấy một miếng cắn một ngụm, thấy anh trai không động đậy, cũng cầm cho anh ấy một miếng.

Tô Bình cẩn thận liếc nhìn ông La một cái, lúc này mới nhận lấy bánh tráng em gái đưa qua, đặt ở bên miệng từ từ cắn.

"Khoảng thời gian trước có chút việc, mấy ngày không đi, thời gian này bận xong rồi, bây giờ mới lại bắt đầu đi đi lại lại cả ngày!"

"Con sao lại ăn một mình ở bên ngoài vậy?"

"Dù sao tôi về nhà cũng là ăn một mình."

Tô An khó hiểu: "Ông ở một mình sao?"

"Đúng vậy, con cái đều bận rộn cả rồi, ít khi về. Mẹ của mấy đứa nó mất từ sớm rồi.", nói đến đây, cảm xúc của ông La có chút chùng xuống.

"Đúng rồi, con sao rồi? Lần trước nghe con nói nhà chồng con..."

Tô An liếc nhìn anh trai, nhanh chóng gật đầu: "Khá tốt, khá tốt, không bị gì."

"Không bị gì là tốt rồi. Thằng ngốc mới đứng yên bất động chứ, bản thân thoải mái mới là đệ nhất vị, còn lại... Hừ... Mắc mớ gì tới ta..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-80-hoa-giai-voi-chinh-minh.html.]

Nhìn ông lão kiệt ngạo khó thuần, tính cách khoáng đạt đó, Tô An không khỏi hỏi ra cái vấn đề mà mình vẫn luôn tự hỏi.

"Ông La, ông nói trên thế giới này tại sao có người, khi đối mặt với xung đột với người khác, trong lòng chỉ có sợ hãi tột độ, như một kẻ vô dụng, hoàn toàn không biết phản kháng..."

Ông La nghe Tô An nói xong, vừa cầm bánh bột ngô trong tay bỏ vào bát canh của mình, vừa thản nhiên trả lời:

"Cái này có gì mà kỳ lạ chứ? Môi trường trưởng thành lúc nhỏ, cùng với trong quá trình trưởng thành một sự việc nào đó khiến đối phương ký ức vẫn còn mới mẻ, cùng với rất nhiều rất nhiều nguyên nhân, đều có thể tạo thành loại cục diện này."

"Bên cạnh tôi cũng có một người như vậy. Nó đó, hồi nhỏ ba nó thích rượu, uống say ba nó liền thích đánh người. Chờ nó lớn hơn một chút rồi, nó liền phản kháng, tự mình trải qua xung đột, sau đó bị hành hung và nhục mạ. Hơn nữa nhiều lần lặp đi lặp lại trải nghiệm như vậy, làm nó theo bản năng hình thành nỗi sợ hãi xung đột trong đầu."

"Cho nên tính cách nó cũng yếu đuối, theo bản năng liền sẽ chủ động tránh né xung đột."

"Người ta đó, dù sao cũng là sinh vật có trí tuệ. Bị đánh nhiều, bị mắng nhiều, trải qua nhiều, thế nên khi gặp phải chuyện tương tự, theo bản năng liền sẽ thói quen tính tránh né nỗi đau khổ lại lần nữa tái diễn."

"Sức tưởng tượng của con người rất phong phú, rất dễ dàng liền sẽ liên hệ những chuyện khác biệt mà không giống nhau lại với nhau, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, ảnh hưởng đến khả năng tự kiểm soát. Quan trọng nhất là, cái bóng ma ngày cũ trong lòng nó, sau khi đã qua rất lâu rất lâu rồi, vẫn sẽ ảnh hưởng đến thói quen và tư duy bình thường của nó!"

"Loại người này, muốn thay đổi rất khó. Hoặc là cần huấn luyện giải mẫn cảm rất nhiều, tức là lặp đi lặp lại luyện tập những xung đột mà nó sợ hãi, làm cho mình không cần sợ hãi. Nhưng điều này đối với người có bóng ma tâm lý mà nói, là vô cùng đau khổ và sợ hãi."

"Con nói một người có thể có những trải nghiệm đó, thì môi trường nguyên sinh của nó nhất định vô cùng tệ hại. Muốn thoát khỏi môi trường này mà lại trực diện xung đột, cần một dũng khí và quyết đoán vô cùng lớn..."

"Tiểu Tô, ông già này cứ nói với con thế này nhé. Cái khuyết tật trong lòng người, sự hèn nhát, yếu ớt và bất lực, rất nhiều đều là quy tắc sinh tồn tự bảo vệ bản thân được hình thành trong hoàn cảnh khắc nghiệt và tàn bạo, cùng với sự kiểm soát của người lớn. Đó là cái lá chắn tâm lý được thiết lập bởi bản năng sinh tồn."

"Bị đánh nhiều, bị mắng nhiều, đương nhiên sẽ thấy người là trốn chứ, đây là bản tính của con người."

"Đương nhiên, loại người này ở các phương diện lực cạnh tranh và lực sinh tồn cũng thuộc loại yếu thế. Cho nên, mới có cái câu đó: Tuổi thơ bất hạnh, dẫn đến thanh niên không thuận lợi, sau đó tạo thành trung niên bất hạnh, thậm chí còn có khả năng tuần hoàn ác tính, sẽ ảnh hưởng đến đời sau của mình."

Trong mắt Tô An hiện lên vẻ m.ô.n.g lung: "Loại người này, thật sự rất vô năng, rất phế vật, rất đáng ghét đúng không?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Ông La lắc đầu: "Cũng không thể nói như vậy. Kẻ bị buộc phải thỏa hiệp mềm yếu đó, kẻ vô năng phế vật trong mắt người khác đó, ít nhất đã bảo vệ quá khứ của chính mình, làm cho mình sống sót được đó."

"Nó cũng có cách nào đâu. Tôi nghĩ, chỉ khi trải qua sinh tử, mới có khả năng đột phá được cái giới hạn này."

Nghe một tràng lời nói của ông La, hòn đá lớn đè nặng trong lòng Tô An rắc một tiếng liền vỡ thành mấy mảnh, cả người cô đều nhẹ nhõm hẳn lên. Dù sau khi quay về, cô không còn để mình phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào nữa.

Nhưng cô vẫn luôn hối hận, tự trách, thậm chí oán hận chính mình của đời trước. Mỗi khi nhớ đến một số chuyện nào đó, cô đều rất ghét cái bản thân vô năng đó.

Sao cô lại phế vật đến vậy, vô năng đến vậy, sao lại sống cuộc đời như thế? Tại sao mỗi lần, đối mặt với xung đột, thậm chí là xung đột nhỏ, cô đều không kiểm soát được mà cả người run rẩy sợ hãi? Cho dù là một người lạ, giọng lớn hơn một chút mắng cô hai câu, cô đều có thể sợ hãi đến phát khóc.

Những ký ức không tốt đó, làm cô vẫn luôn tự phủ nhận chính mình, giãy giụa trong sự tự chán ghét. Bây giờ nghĩ lại, đời trước cô trước khi vào nhà họ Triệu, một thời gian rất dài, dù ở một mình, thậm chí là ngủ, đều sẽ sợ hãi đột nhiên có một cái tát giáng vào mặt và đầu cô.

Tô An rõ ràng cảm thấy trạng thái tinh thần của mình có chút không ổn. Hiện tại cô, dường như có chứng hoang tưởng bị hại vậy, trong lòng vẫn luôn cảm thấy không g.i.ế.c đối phương thì đối phương nhất định sẽ lén lút trả thù lại. Nhưng trong đầu, lý trí lại không ngừng nói với cô, không thể g.i.ế.c người, g.i.ế.c người là phạm pháp...

"Đồ ăn lên rồi ~ Canh lòng dê và thịt xiên nướng của quý khách ~"

"An An? Đồ ăn lên rồi."

Tô Bình ồm ồm gọi cô em gái đang ngẩn ngơ.

Tô An hoàn hồn, nhìn anh trai đang ngồi ngay ngắn trước mặt mình, quan tâm nhìn mình. Cô dường như đã thông suốt điều gì đó, trên mặt nở một nụ cười thanh thản.

Tô An của đời trước, em tha thứ cho anh.

Loading...