Cố Nguyệt Hoài nghe hai người phía sau xì xào trao đổi, nhưng không hề chen vào, càng không có ý kể công hay giải thích.
Ánh mắt cô lúc này đanh âm thầm quan sát, tỉ mỉ rà soát, đánh giá địa thế xung quanh .
Nơi ba người đứng đã ở rìa Lăng Xuyên Nham, một khu vực có địa thế hiểm trở, phức tạp.
Dưới chân là lớp nham thạch đen sẫm, chen chúc nhô lên tua tủa như răng cưa, tạo thành một kiểu hàng rào tự nhiên chẳng khác gì được bố trí có chủ đích từ trước. Các khối đá phân bố không đồng đều nhưng tạo nên hệ thống che chắn hiệu quả: vừa ngăn tầm nhìn từ trên cao, vừa hấp thu sóng âm và triệt tiêu rung chấn mặt đất — một dạng địa hình đặc biệt, cực kỳ lý tưởng cho phòng ngự tạm thời, tổ chức ẩn náu hoặc cắt đuôi truy binh.
Không cần suy đoán nhiều, Cố Nguyệt Hoài gần như có thể xác định: nơi Yến Thiếu Ngu chọn làm điểm ẩn thân, chắc chắn nằm bên dưới tầng nham đá này.
Đúng lúc ấy, một tiếng rền dội vang từ tầng không. Mưa rừng ào ào trút xuống, như có kẻ xé toạc tầng mây mà dội nước lên đầu họ. Những giọt mưa nặng trịch đập thẳng xuống nền đá, b.ắ.n tung bọt trắng, xóa nhòa mọi âm thanh xung quanh. Cả khu rừng lập tức chìm vào màn sương đặc quánh, tầm nhìn bị thu hẹp chỉ còn vài mét.
Trong khung cảnh ấy, bóng cây cũng trở nên méo mó, lay động mờ mịt như những cái bóng ma ẩn hiện giữa sương mưa. Cảm giác không còn là “thiên nhiên” — mà là lãnh địa của thứ gì đó không thể định danh bằng lý trí.
Mạnh Hổ rụt vai lại, hai tay run rẩy vì cái lạnh cắt da của cơn mưa rừng. Anh ta rùng mình từng cơn, nhưng vẫn cố giữ giọng thật nhỏ, như đang tự thì thầm: “Hoàng tiên cô... chắc chắn là có thật.”
Câu nói vừa rơi xuống, không khí giữa ba người tựa hồ ngưng đọng.
Cố Nguyệt Hoài và Vương Hâm đều nghe được.
Cố Nguyệt Hoài nghe rõ, nhưng không buồn đáp. Cô biết quá rõ “chân tướng” của câu chuyện này, nhưng lười giải thích với Mạnh Hổ, mặc kệ anh ta thả trí não cùng sức tưởng tượng bay xa.
Vương Hâm thì ... đã có dấu hiệu bị Mạnh Hổ tẩy não. Một người (có vẻ) lấy lý trí làm gốc, đang từ từ xuất hiện dấu hiệu d.a.o động. Những lời nửa thực nửa hư từ Mạnh Hổ, cộng thêm sự mất tích không dấu vết của hai tiểu đội trinh sát, đang âm thầm bóp méo hệ quy chiếu trong đầu anh ta. Sự hoài nghi bắt đầu ăn sâu, bén rễ, lý trí bị xô lệch, tư tưởng từng vững vàng đã xuất hiện dấu hiệu lung lay.
Khi lý trí không thể lý giải hiện thực, mê tín sẽ len lỏi chui vào.
Đó là điều hết sức bình thường.
Rốt cuộc, không ai có được lời giải thích hợp lý hơn cho sự biến mất kỳ lạ của hai tiểu đội lính M.
Dừng lại bên một khối nham lớn, Cố Nguyệt Hoài cúi đầu, ánh mắt xuyên qua màn sương nhìn xuống vực sâu phía dưới — một khoảng không đen ngòm lạnh lẽo, như cái miệng khổng lồ đang chực chờ nuốt chửng mọi dấu vết của con người.
Giọng cô cất lên nhẹ như hơi thở, nhưng giữa tiếng mưa rừng rì rào, âm thanh ấy lại vang rất xa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2099.html.]
"Là ở dưới đó sao?"
Mạnh Hổ giật thót, theo bản năng nắm lấy tay áo cô, cơ thể căng cứng như sợi dây thép chực đứt, miệng lắp bắp: “Trời tối rồi… đường trơn trượt lắm, Cố đồng chí! Cô… cô nhất định phải cẩn thận! Nếu cô có chuyện gì… tôi… tôi biết ăn nói sao với đội trưởng khi quay về?”
Cô chỉ khẽ lắc đầu, động tác mang theo dứt khoát lạnh lẽo. Dưới làn mưa xối xả, ánh mắt cô vẫn không hề lay động, lặng lẽ nhìn vào khoảng tối đen thăm thẳm: nơi ấy không chỉ nuốt chửng ánh sáng, mà còn giấu kín sinh tử của người trong lòng cô.
“Không sao,” cô nói khẽ. Sau đó, cô tiếp tục truy vấn:
“Doanh địa tạm thời của các anh, rốt cuộc đặt ở đâu?”
Mạnh Hổ siết chặt sợi dây đằng trong tay, Cằm anh ta hất nhẹ về phía trước, giọng khàn đặc do gió mưa:
“Ngay phía trước mặt, sát mép vách đá ấy.”
Cố Nguyệt Hoài lập tức bước tới theo hướng Mạnh Hổ ra hiệu.
Bùn đất dưới chân trơn nhão, mưa ngấm lạnh đến thấu xương. Nhưng bước chân cô vẫn vững vàng, lại mang theo sự vội vã nôn nóng.
Nga
Dưới màn sương mưa dày đặc, ánh mắt Cố Nguyệt Hoài rà quét nhanh qua lớp dây đằng rối rắm phủ kín bức vách đá dựng đứng bên sườn núi. Nhìn sơ qua chẳng có gì đặc biệt — toàn là thực vật ký sinh phổ biến ở vùng rừng nhiệt đới, tua tủa bám chặt mặt đá, đan thành từng búi như mạng nhện thiên nhiên.
Nhưng cô lập tức phát hiện điểm bất thường.
Ở đoạn chính giữa bức vách, giữa đám dây leo rối ren kia có một khoảng phân bố lộn xộn khác thường — không theo quy luật tự nhiên. Không giống bị gió quật, càng không phải do thú rừng cào phá. Đó là dấu vết do con người để lại, một cách có chủ đích.
Từng sợi dây đằng ở đó bị kéo căng rõ rệt, sợi nào sợi nấy bóng nhẵn, không còn lớp tơ mịn đặc trưng. Một vài sợi thậm chí đã xơ rách, như từng chịu lực kéo ma sát từ trọng lượng lớn.
Cô khẽ cúi người, đầu ngón tay lướt qua lớp rêu phủ trên mặt đá — cảm giác trơn ướt dưới lớp da, nhưng khi vuốt nhẹ, lộ ra những vết trắng nhạt hằn sâu. Không phải trầy xước tự nhiên, mà là vết trượt – vết trượt của vật nặng được đu xuống theo dây leo, cọ xát nhiều lần tạo thành rãnh mòn.
Một tổ hợp dấu vết hoàn chỉnh: kéo căng, xơ rách, bóng nhẵn, rêu trượt — tất cả đều dẫn về một kết luận rõ ràng:
Có người đã đu xuống từ chính điểm này. Không phải một lần. Mà là nhiều lần.