Hứa Chi chút bất đắc dĩ, lẽ nào là vì bắt con cá lớn nên cô cộng thêm năm điểm ?
Thôi kệ, cộng còn hơn .
“Sao trông cô vẻ vui thế?”
“Không .” Hứa Chi lắc đầu, “Nghiêm Từ ở khu các hình như cần nghỉ ngơi thì , điểm cao ngất ngưởng.”
“ , chắc là sắt , mạnh quá mà. Nghe khi game là vận động viên cấp quốc gia, thể chất khác hẳn thường.” Đặng Trường Văn luôn Nghiêm Từ với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Vậy dùng vũ khí gì ?”
Đặng Trường Văn do dự một chút hạ giọng: “Nói cô nhé, chỉ một món vũ khí . Ngoài vũ khí tím, còn một thanh vũ khí đỏ, đều do bạn bè rèn cho đấy.”
Điều Hứa Chi chút hứng thú.
“Là loại vũ khí gì ?”
“Bạn đó là thông tin của khách hàng nên kể, nhưng nhiều đều Nghiêm Từ một thanh trường đao vô cùng lợi hại. Còn nó là vũ khí đỏ tím thì rõ.”
Đặng Trường Văn dùng cành trúc dựng một cái giá nướng đơn giản, đó xiên cá cành cây, đặt lên nướng.
Dưới ngọn lửa bập bùng, mỡ cá chảy kêu xèo xèo, mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp nơi.
Đặng Trường Văn xuýt xoa: “Cá tươi quá, bụng nó réo ầm ĩ cả lên .”
Chủ đề ngay lập tức chuyển sang món cá nướng. Hứa Chi mỉm , dậy : “Anh nướng ở đây nhé, dạo quanh một vòng.”
Đặng Trường Văn đáp: “Được, cô đừng xa quá, nướng xong sẽ gọi.”
Hứa Chi “ừm” một tiếng, “ cây đuốc .”
Cô tìm trong đống củi một cành cây tương đối dài, xé một mảnh vải nhỏ từ quần áo, buộc da cá cùng một miếng mỡ trắng ngậy đó, châm lửa đuốc.
Có thứ , cô sẽ sợ trời tối thấy đường.
“Lợi hại!” Đặng Trường Văn một loạt thao tác của cô mà tấm tắc khen, “Cô học thêm chiêu nữa !”
Hứa Chi giơ đuốc rời , định bụng sẽ một vòng xem ai khác lảng vảng quanh đây , tiện thể kiểm tra xem quái vật sương mù nào ẩn nấp .
Nếu thể xác định xung quanh an khi ngủ, cô cũng thể yên tâm nghỉ ngơi hơn một chút.
Đi ngoài hơn một trăm mét, Hứa Chi liền phát hiện những chơi khác.
Mà chỉ một .
Hai đó dường như đang xảy tranh chấp.
“Mẹ kiếp, lúc nãy rõ là chia đều, giờ mày lật lọng cái gì?”
“Chẳng lẽ quái vật lao đến mà tao g.i.ế.c ? Cứ đợi mày tay chắc? Mày chậm chạp thì trách ai?”
“Đống vật tư về tay tao thì đưa cho mày . Cùng lắm thì lát nữa gặp quái, tao nhường mày vài con là chứ gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tro-choi-sinh-ton-tu-can-nha-do-nat/chuong-145.html.]
“Lần mày cũng y hệt như .”
“Mày tao gì, chẳng lẽ còn định động thủ với tao ? Kể cả cho mày g.i.ế.c tao đấy, mày dám lên bảng vàng ? Mày cái gan đó ?”
Nấp trong bóng tối, Hứa Chi hai chơi cãi một lúc. Cô vốn tưởng cãi vã nảy lửa thế thì thể nào cũng lao choảng một trận, ai ngờ cuối cùng họ hòa.
Xem tình huống đầu tiên xảy .
Có lẽ vì chẳng ai g.i.ế.c để nêu tên bảng vàng, cũng chẳng ai hành động một . Dù chút mâu thuẫn nhỏ, nhịn một chút cho qua chuyện cũng chẳng .
Khi màn kịch hạ màn mà hai vẫn hề phát hiện , Hứa Chi định bụng sẽ đợi họ mới rời khỏi.
Chỉ điều, trận cãi vã ầm ĩ ban nãy của họ thu hút lũ quái vật sương mù gần đó.
Lúc , những con cô gặp chỉ là mấy con tép riu, hai hợp sức là thể giải quyết gọn ghẽ.
bây giờ trời tối mịt, quái vật sương mù ban đêm và ban ngày cùng một đẳng cấp.
Ngay đó, một đám sương mù xám tro đặc quánh cuồn cuộn ập đến. Từ trong đám sương, những chiếc xúc tu đen ngòm, to dài vươn trông vô cùng đáng sợ, bề mặt còn lốm đốm những mụn thịt và vảy sần sùi ghê tởm.
Xúc tu trườn đến là để vệt chất lỏng nhớp nháp, ẩm ướt đến đấy. Nếu dùng đèn pin chiếu , sẽ thấy thứ chất lỏng đó bốc lên từng làn khói đen kịt.
“Cái quái gì đây?”
Gã đàn ông cao lớn là đầu tiên phát hiện con quái vật bất thình lình xuất hiện.
gã dứt lời thì quá muộn.
Chiếc xúc tu đen sì lập tức đ.â.m xuyên qua tim gã. Máu tươi từ khóe miệng gã tuôn , sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Ngay khoảnh khắc chiếc xúc tu rút , gã từ từ ngã gục xuống đất.
“...” Gã đàn ông trợn trừng mắt kinh hãi, tuyệt vọng về phía đồng đội.
Cảnh tượng thực sự khiến rợn tóc gáy.
Người đồng đội của gã sợ đến mức suýt đ.á.n.h rơi cả vũ khí trong tay, lùi liên tục ngã phịch xuống đất.
Chiếc xúc tu đen ngòm quật loạn xạ trong trung. Một sinh vật khổng lồ từ từ tiến gần trong bóng tối, mang theo mùi tanh tưởi nồng nặc.
Chiếc xúc tu quấn lấy thi thể, giật giật hai cái đột nhiên nới lỏng. Dường như nó nhận vẫn còn một con mồi khác giải quyết, bèn quật loạn xạ tứ phía như đang dò tìm thứ gì đó.
Gã đàn ông còn dựa lưng một gốc cây, cố sống cố c.h.ế.t lùi về , hoảng sợ đến mức đũng quần ướt sũng. Trong cơn thất kinh tột độ, nước mắt gã cứ thế tuôn rơi.
Ngay khoảnh khắc chiếc xúc tu tiến sát gần, gã cuối cùng cũng kìm mà hét lên thất thanh: “Đừng qua đây! Cứu mạng với, ai đó cứu với!”
Gã đàn ông lóc kêu cứu t.h.ả.m thiết. lúc , Hứa Chi xuất hiện ngay lưng gã.
Cô giơ cao cây đuốc, bước từ trong bóng đêm. Nhìn thấy cô, gã đàn ông cứ ngỡ tìm thấy ánh sáng của hy vọng.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Mình cứu !?
Nước mắt nhòe tầm của gã. Gã vội lấy tay áo quệt ngang, lúc mới rõ khuôn mặt Hứa Chi.
Một gương mặt trái xoan trắng trẻo, đôi mắt trong veo tựa trời. Thần sắc cô vô cùng trấn tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ đôi môi mím chặt mới để lộ chút cảm xúc căng thẳng.