Tri Xuân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-07 20:52:01
Lượt xem: 1,593
01
Hầu phu nhân là tính tình hấp tấp, chỉ sợ gây chuyện phá hỏng hôn sự của nhị công tử.
Đại công tử còn kịp hồi phủ, bà vội vàng ghi tên Lý Cảnh danh nghĩa của đại công tử, hề tra xét kỹ càng phận tuổi tác của , liền vội vã nhập hộ tịch, trở thành chính thê danh chính ngôn thuận của đại công tử.
Trái , lão ma ma bên cạnh bà – Trương ma ma, là ít lời nhưng phần đa nghi.
Trương ma ma đưa mắt thật kỹ, nghi ngờ hỏi:
“Ngươi năm nay thật sự hai mươi tư tuổi?”
Ta dùng lộ dẫn và hộ tịch của A tỷ, khi mất nàng tròn hai mươi tư.
Mà mới đầy mười bảy lâu.
Ta rụt rè mỉm đáp lời: “Bẩm ma ma, tuổi Dần. Nhìn non tơ là bởi từ nhỏ học y thuật, hiểu đôi chút về phép dưỡng nhan. Chờ rảnh rỗi, sẽ chế cho ma ma một ít cao dược, dùng , mấy vết đốm mặt ắt sẽ mờ nhiều.”
Trương ma ma vì lấy lòng mà mềm lòng, chỉ hờ hững :
“Trông ngươi cũng tạm xem là điều. Nay là thiếu phu nhân hầu phủ, cần khách sáo với một nô tì như .”
Bà đem theo vài thứ sinh hoạt thường dùng, đưa cùng cháu trai đến một tiểu viện hẻo lánh.
Kết quả, đẩy cửa , cả ba đều sững .
Trong sân cỏ dại mọc cao, tro bụi đầy đất, hiển nhiên lâu chăm sóc.
Trước khi đến đây, tìm hiểu sơ qua tình hình hầu phủ.
Nghe đại công tử hầu phu nhân yêu thích. ngờ đến mức chinh chiến bên ngoài nhiều năm, mà nhà để viện từng ở thành thế .
Dường như Trương ma ma cũng ngờ.
Bà mở miệng định quở trách kẻ trông coi viện, nhưng ngẩng đầu thấy , cố nhịn xuống.
Dù thì chuyện nhà hầu phủ cũng thể để một ngoài như thấy chê .
Ta mỉm : “Viện thanh vắng, mà đại công tử là luyện võ, ở đây càng thêm thích hợp. Cỏ cây tươi thế , e là phong thủy nơi , ý.”
Chân mày đang nhíu chặt của Trương ma ma lúc mới chậm rãi giãn , rốt cuộc cũng một cách đàng hoàng.
Bà với vẻ phức tạp: “Ta xem ngươi là phúc khí. Cứ an mà ở , chớ ngoài lời ong tiếng ve.”
Một câu , là đang nhắc nhở .
Đại công tử sủng ái, thì – kẻ xuất thôn dã, tự nhiên cũng sẽ lạnh nhạt.
Nếu phận mà tranh giành, mà phân bua, khiến xem thường.
Ta khẽ, lấy từ tay áo một túi thơm đưa cho bà, ôn hòa :
Hồng Trần Vô Định
“Thấy mắt ma ma vằn đỏ, sắc mặt vàng, ắt là thường xuyên mất ngủ. Trong túi chút hương liệu an thần do chính tay điều phối, ma ma hãy đặt gối lúc ngủ, sẽ dễ an giấc hơn.”
Trương ma ma nhận lấy túi thơm, mà là tiểu nha đầu bên cạnh bà đưa tay nhận .
Vẻ mặt căng thẳng của bà cũng dịu đôi phần.
Trước khi rời , bà thấp giọng với :
“Lão thường xuyên hầu hạ phu nhân suốt đêm, bên thể giữ đồ rõ lai lịch. Vẫn nên mang cho đại phu kiểm nghiệm một chút, mong thiếu phu nhân chớ trách.”
Tiểu nha đầu đang cúi đầu túi thơm, bỗng nhiên bật :
“Mẹ , ngày thường ít lời như vàng, hôm nay nhiều với thiếu phu nhân như thế, chắc là hợp ý !”
Trương ma ma gõ nhẹ trán nàng, giọng nghiêm khắc: “Tân Vũ, vô lễ.”
Ta nghĩ ngợi giây lát, lấy từ tay nải một chiếc khăn lụa mới, tặng cho nha đầu .
Nha đầu cầm khăn lật qua lật ngắm nghía hoa thêu đó, xem là ưng ý.
Khuôn mặt nàng thoáng đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Ta... chỉ là thích hoa văn thôi, chứ từng thấy qua thứ !”
Nói nhưng tay vẫn nhận lấy, lè lưỡi : “Ân tình , nhớ kỹ đó.”
Tân Vũ cũng là đáp lễ nhanh.
Chẳng bao lâu , nàng dẫn theo một đám tớ đến giúp quét dọn viện tử, tu sửa phòng ốc.
Cũng nhờ mà tiết kiệm ít công sức.
Đợi lúc rảnh rỗi, nghỉ tàng cây quế hoa trong sân.
Cháu trai bưng đến một ấm , một đĩa điểm tâm.
Nó phe phẩy quạt cho , nhăn mặt nghiêm túc :
“Bận bịu từ nãy đến giờ, một hớp nước cũng uống. Lý Tri Xuân, hối hận vì đưa con đến đây nhận ? Con mà! Thà theo học y, đại phu chân đất cũng , còn hơn để chịu tội thế ! Người xem, vì lấy lòng bọn họ, đến cả mặt mày cũng đến nhăn nheo cả !”
Thằng bé tuy nhỏ tuổi, nhưng năng đấy, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Khuôn mặt , giống tỷ tỷ của như đúc.
Nhất là cái dáng vẻ đang nghiêm mặt dạy dỗ khác , càng giống hơn.
Ta véo nhẹ gò má nó, dịu dàng : “Lý Cảnh, may mà con sinh giống mẫu của con. Nếu thì sớm hạ độc g.i.ế.t c.h.ế.t con đấy.”
Mặt nó càng xụ xuống!
Lẩm bẩm một câu: “Người cũng từng hạ độc con!”
Ta đá nhẹ m.ô.n.g nó một cái: “Đó là t.h.u.ố.c bổ! Mau nấu cơm . Ta ăn thịt chua ngọt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tri-xuan/chuong-1.html.]
Nó tức đến đỏ mặt, lầm bầm: “Xem tìm cho con cái tiền đồ gì đây! Nói là đến đây thì ăn dâng, mặc hầu, rốt cuộc vẫn là con xuống bếp! Con thấy, chi bằng chúng về làng Hổ Đầu cho !”
Đi đến cửa tiểu trù phòng, nó ló đầu hỏi : “Làm thêm một đĩa măng xào nhé?”
Ta uể oải phất tay, hiệu để nó tự quyết.
Gió nhẹ thổi qua, một cánh mộc lan trắng úa tàn rơi xuống mái tóc .
Có một câu, từng với Trương ma ma.
Ta thật sự thích viện tử , bởi trong sân trồng loài mộc lan mà tỷ tỷ yêu nhất.
Ta nhẹ tay vuốt ve đóa hoa, lòng dịu như nước.
Tỷ tỷ , nhất định sẽ phụ ý nguyện của tỷ, nuôi dưỡng Lý Cảnh bình an khôn lớn.
02
Ta cùng Lý Cảnh vì ở nơi hẻo lánh, ai tới quấy rầy, nên cuộc sống yên thanh tĩnh.
Ban đầu Lý Cảnh còn cam lòng, mà đến tộc học học một ngày, lúc trở về, ánh mắt sáng rực lên.
Xem lời đồn về đại nho đương triều quả sai, chẳng mấy lão ở tư thục làng quê thể sánh .
Hầu phu nhân chắc hẳn chỉ cần thấy là đau đầu, nên dứt khoát miễn lễ vấn an, bảo an phận thủ thường.
Ta vui vẻ nhàn nhã sống qua ngày.
Suốt ngày ở tiểu viện trồng hoa, phơi thảo dược.
Lúc mới đến, viện hoang phế tiêu điều, nhổ hết cỏ dại và hoa dại , chỉ còn một cây ngọc lan đó.
Vừa trông thấy lạnh lẽo tiêu điều, trơ trọi chẳng chút sinh khí nào.
Ba gian phòng càng chẳng đáng nhắc đến.
Chính phòng chỉ một chiếc giường, trải một chiếc chiếu lạnh lẽo.
Mền gối thì một bộ, nhưng để lâu năm dùng, đến nỗi ẩm mốc.
Thư phòng trống , đừng tủ để sách quý, đến một cái bàn hồn cũng chẳng .
Gian phòng bên đặt một thùng tắm, hẳn là dùng để tắm rửa.
Nói thật, xem xong ba gian phòng , thật khó mà tưởng tượng nổi đại công tử sống .
Hầu phu nhân coi như tồn tại.
Cả hầu phủ, đám nha sai vặt thấy đều tránh , gọi họ việc là điều thể, đành một một chậm rãi sắm sửa đồ đạc.
Cũng may hầu phủ cho bạc tháng quá keo kiệt, đủ để dư dả mua những gì thích.
Ta mua hai tấm vải, may cho phòng chính một tấm màn giường thêu trăm bướm xuyên hoa.
Lý Cảnh phụ treo màn, treo kêu to: “Cái cũng quá sến !”
Ta màn thêu hoa rực rỡ, xuân sắc dào dạt, vô cùng hài lòng.
Sến ở chỗ nào, rõ ràng là rộn ràng náo nhiệt, ngủ cũng như ngửi thấy hương xuân.
Lý Cảnh treo xong màn, đột nhiên cảnh giác : “Phòng của con thì treo cái gì?”
Ta mỉm nó.
Nó hốt hoảng chạy sang xem, im lặng thất vọng nổi lời nào.
Ngày ngày đều ngoài dạo, chầm chậm lấp đầy ba gian phòng.
Bên giường chính phòng đặt một ghế mềm để nghỉ trưa.
Vừa mở cửa sổ là thấy đủ loại hoa trồng, gió thổi qua, hương thơm dịu dàng.
Trên ghế bàn nhỏ, bày mứt trái và điểm tâm.
Sau giấc ngủ trưa, ăn chút lót cho đỡ đói, kèm một chén nhạt, quả thật vô cùng thư thả.
Nói cũng nhờ phúc của Trương ma ma.
Bà tìm một tấm t.h.ả.m trong kho, là từ Tây Vực đưa tới.
Hầu phu nhân chê quá màu mè nên vứt .
Thế là lợi.
Trải sàn, giẫm lên mềm êm.
Mền gối mới đem phơi nắng, ấm êm ái.
Ta bỏ thêm thảo d.ư.ợ.c an thần túi hương, xông hương thật kỹ.
Ban đêm ôm lấy gối mềm, chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng.
Lý Cảnh giúp đặt giá nến mới mua, uể oải :
“Người thì chẳng bao giờ bạc đãi bản . Thật coi nơi như nhà . Con đại công tử sắp về, nghĩ xem nên tính .”
Ta đang lau tóc, thản nhiên đáp: “Cái gì mà đại công tử, đó là phụ con đấy. Hắn trở về cũng , đỡ cho đơn độc trong phòng, quá cô đơn.”
Lý Cảnh xong càng tức, hét lên: “Con cần vì con, vì mẫu con mà hy sinh bản ! Đợi con lớn , con sẽ tự báo thù cho mẫu !”
Nó , khóe mắt đỏ hoe.
Nó tới ôm chặt lấy , giọng run run:
“Tiểu di, con bao giờ quên mẫu điên loạn thế nào. Con là con của súc sinh, trong chảy dòng m.á.u dơ bẩn. Sớm muộn gì cũng một ngày, con sẽ lớn mạnh, để kẻ đó trả giá đắt!”