Trà Xanh Mê Người - Chương 14: Vườn trường luyến ái
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:17:16
Lượt xem: 17
Mặt trời chói chang, Lâm Thời Trà ngồi trên ghế dài, làn da dưới ánh nắng chiếu rọi trắng đến mức bất thường, Trì Tỉnh vẫn luôn biết Lâm Thời Trà rất trắng, ngày thường ở cùng cậu ta cũng luôn nhỏ nhẹ, yếu đuối như một con búp bê sứ dễ vỡ.
Nhưng cậu ta cũng không có ý định sẽ bảo vệ cô nữ sinh lừa dối mình.
Biên Hành hơi nhíu mày: "Vào học đi, không quan trọng à?" Giọng nói của cậu ấy trong trẻo, không nghe ra chút bực bội nào.
"Đàn anh Biên Hành!"
Có người kinh ngạc hô lên, không chịu được bị cậu ấy xua đuổi, lần lượt cúi đầu chạy về phía tòa nhà dạy học.
"Đàn anh có nghe tôi nói gì không vậy?"
"Chắc chắn là có."
"Ôi xấu hổ c.h.ế.t mất, sao cứ nói bậy là lại bị tóm vậy trời!"
"Đừng nói nữa, mau đi thôi."
Biên Hành giúp Lâm Thời Trà giải vây xong, chỉ nhìn cô từ xa một cái rồi chào tạm biệt Trì Tỉnh: "Tôi cũng về lớp đây, em cũng về đi."
Lâm Thời Trà vẫn ngồi yên không nhúc nhích, bốn người kia lần lượt tách ra đi về những hướng khác nhau, trong sân trường yên tĩnh lạ thường.
Lâm Thời Trà không chịu nổi ánh nắng, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy ánh nắng chói mắt, trước mắt tối sầm lại, huyệt thái dương đau nhói.
Quý Thanh một tay kẹp sách giáo khoa toán, một tay cầm thước tam giác to chạy vội đến lớp học, miệng lẩm bẩm về thời tiết: "Bây giờ mới tháng năm mà đã nóng muốn chết."
Cô ấy đưa tay che mắt, bỗng nhiên nhìn thấy nữ sinh mặc đồng phục trên ghế dài ngã nhào xuống.
Quý Thanh giật mình, ném cả thước tam giác đi, vội vàng chạy tới đỡ cô gái dậy.
Nửa tiếng sau, Quý Thanh xuất hiện ở lớp chọn khối 12. Vì giáo viên vắng mặt đã lâu cho nên lớp học trở nên lộn xộn, có học sinh nhỏ giọng nói chuyện riêng.
Quý Thanh dùng thước tam giác gõ trước cửa, nháy mắt cả lớp im lặng.
Quý Thanh trầm mặt, không cho chút sắc mặt tốt gì, chậm rãi bước lên bục giảng, hắng giọng: "Vừa nãy có chút việc nên cô đến muộn."
"Trời càng ngày càng nóng, các em đừng nán lại khu vực có nắng nữa, nhớ phải ăn sáng đầy đủ đấy! Nếu không sẽ dễ bị say nắng, giống như vừa nãy có một em học sinh lớp dưới đã ngất xỉu trên ghế dài."
Biên Hành ngồi ở giữa hàng thứ ba ngẩn người, nhất thời ngập ngừng: Trên ghế dài.. Chẳng lẽ là.. Lâm Thời Trà sao?
"Chỉ còn mười lăm phút nữa là hết tiết, không vội, chúng ta cùng giải quyết câu hỏi lớn này, mười lăm phút là đủ rồi."
Giáo viên vừa nói xong, phía dưới vang lên tiếng than thở nho nhỏ.
Một câu hỏi lớn mà mười lăm phút làm sao đủ, nhất là đề toán của khối tự nhiên, có khi cả tiết học còn chưa giải xong.
Biên Hành không tập trung, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khoa Văn lớp 3 khối 11, chỗ ngồi của Lâm Thời Trà lại trống không, giờ ra chơi có mấy nữ sinh thích buôn chuyện lại tụ tập lại với nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/chuong-14-vuon-truong-luyen-ai.html.]
"Cậu ta lại xin nghỉ rồi."
Nữ sinh tóc ngắn nhai kẹo cao su, xoay xoay cây bút trong tay: "Từ khi vào lớp mười đến giờ cậu ta đã thường xuyên xin nghỉ, chẳng lẽ hôm nay cậu mới biết à?" Cũng không biết xin nghỉ để làm gì.
"Chắc là chuyện lộ ra chuyện gì đó của cậu ta, sợ mất mặt cho nên không dám đến ha ha ha."
"Nói như cậu lần sau cậu ta đến trường không chừng là làm thủ tục chuyển trường luôn quá."
Cả đám nữ sinh cười phá lên.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 3 cầm điện thoại, đầu dây bên kia là một bà cụ: "Làm phiền thầy quá, thật là ngại quá."
Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười, an ủi: "Không có gì, không có gì đâu, để cô bé nghỉ ngơi cho khỏe, trường hợp này cũng không còn cách nào khác, nhà trường cũng rất thông cảm, hơn nữa trò Lâm rất thông minh, mặc dù thường xuyên nghỉ học nhưng kết quả học tập vẫn rất tốt."
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Phát bệnh là một quá trình dài đằng đẵng, buổi tối nằm trên giường, cả người Lâm Thời Trà ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không ngừng run rẩy. Bà cụ Lâm dọn dẹp chỗ Lâm Thời Trà vừa nôn mửa xong, ngồi bên giường đau lòng lau nước mắt.
Ánh mắt Lâm Thời Trà trống rỗng nhìn bà cụ: "Bà nội.."
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
"Ôi, cháu ngoan, cháu đói bụng à? Cháu muốn ăn gì, để bà nội làm cho cháu."
Lâm Thời Trà liếc nhìn lọ thuốc vừa mới uống, nuốt câu thuốc hết rồi xuống bụng.
Nói đại một món ăn, bà cụ liên tục đồng ý rồi đi làm ngay.
Trong thẻ ngân hàng của nguyên chủ cũng có một ít tiền tiêu vặt, đó là số tiền ít ỏi mà người cha họ Lâm không có lương tâm kia cho mỗi tháng nhưng nguyên chủ không nói cho bà cụ biết. Ngày nào bà cụ cũng đi nhặt ve chai, bán rau, tích cóp từng đồng từng cắt mới đủ tiền phẫu thuật.
Vẫn là nên dùng tiền trong thẻ của nguyên chủ để mua thuốc vậy, còn tiền tiết kiệm gởi ngân hàng thì Lâm Thời Trà không có ý định động đến, đợi cô hoàn thành nhiệm vụ, có thể để lại cho bà cụ Lâm dưỡng lão.
Sáng sớm hôm sau, thời tiết còn chưa nóng bức, Lâm Thời Trà đến bệnh viện mua thuốc.
Trì Tỉnh thuần thục trèo tường, phủi phủi bụi đất trên mông, hừ một tiếng về phía cổng trường: "Nhốt được ông đây sao?"
Cậu ta vừa mới hừ xong đã bị bảo vệ phát hiện.
"Này này này, thằng nhóc kia! Lại là cậu! Đứng lại đó cho tôi! Vào lớp mau!"
Trì Tỉnh quay đầu bỏ chạy, cười lớn: "Bắt được tôi thì tôi thua." Cậu ta lẩm bẩm, áo đồng phục mở tung ra, vì chạy hối hả nên mái tóc đen rối tung nhưng lại toát lên vẻ đẹp trai và phóng túng.
Vừa rẽ vào một góc cua, Trì Tỉnh suýt chút nữa đ.â.m sầm vào một người khiến cậu ta giật mình phanh gấp.
Hơi thở của cậu ta thoang thoảng mùi hương quen thuộc, hai luồng lực va chạm khiến mái tóc đen của cô gái ấy xõa xuống, lướt qua chóp mũi Trì Tỉnh. Người đối diện ngã xuống đất, đồ đạc trong túi rơi loảng xoảng.
Suýt chút nữa thì tim Trì Tỉnh ngừng đập, vội vàng nhặt hộp thuốc lên, nhìn lướt qua nhưng không hiểu mấy chữ viết trên đó, ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp gương mặt của Lâm Thời Trà, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi: "Lâm Thời Trà? Sao lại là cậu? Cậu đến tìm tôi à?"
Lâm Thời Trà ôm đầu, choáng váng hoa mắt một lúc sau mới bình tĩnh lại được, cô vịn tường đứng dậy: "Không phải." Lâm Thời Trà khẽ đáp.
Trì Tỉnh chú ý tới ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào hộp thuốc trên tay mình, cậu hừ một tiếng: "Muốn cái này à?"