Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Mê Người - 9

Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:53:10
Lượt xem: 17

Chương 9: Hào môn mang thai bỏ trốn

Bác sĩ gia đình là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ vest lịch sự, tay cầm theo một chiếc hộp thuốc. Đương nhiên, trong chiếc xe đang đậu bên ngoài chứa đầy đủ các dụng cụ cấp cứu.

Ngay khi ông định khám cho người phụ nữ đang nằm dài trên ghế sofa thì đã thấy cô liên tục phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, trán toát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như tuyết, đôi môi không còn chút sắc hồng nào. Có lẽ cô đang mơ thấy điều gì đó? Hoặc có thể là đã nhìn thấy gì chăng?

“Tha cho tôi... tha cho tôi... đừng mà…”

“Hu hu, đừng... cứu với, cứu với…”

“Đau quá... Lục Trì... Lục Trì…”

Sắc mặt Đồ Duyệt Nhiên thay đổi, cô ta ngay lập tức tiến đến gần hơn, cúi xuống nắm lấy tay cô: “Lâm Thời Trà? Cô tỉnh lại đi.” Cô cứ như đang gặp ác mộng, chìm trong đau khổ.

Khóe mắt cô trào ra những giọt nước mắt, chẳng bao lâu mà nước mắt đã giàn giụa khắp mặt. Tiếng thì thầm đau đớn từ tận sâu trong tâm hồn khiến Đồ Duyệt Nhiên phải kinh hãi, cô không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ: “Tôi hận anh.”

Đồ Duyệt Nhiên chậm rãi siết c.h.ặ.t t.a.y Lâm Thời Trà, ánh mắt lộ vẻ thương xót, thở dài như tự nói với chính mình: “Quả nhiên, những gì chị hai nói đều đúng cả.” Lâm Thời Trà hận Lục Trì.

Đồ Duyệt Nhiên quay đầu nhìn về phía bác sĩ gia đình bên cạnh: “Cô ấy đã mất trí nhớ, bây giờ đang dần khôi phục ký ức, có cách nào giúp cô ấy giảm bớt đau đớn không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Đây là một quá trình không thể tránh khỏi, nhưng tôi có thể kê cho cô ấy một số thuốc cần dùng sau này.”

Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)

“Ồ, được rồi.” Đồ Duyệt Nhiên vẫy tay ra hiệu cho ông tiếp tục công việc.

Sau một lúc chịu đựng đau đớn, Lâm Thời Trà nằm trên ghế sofa dần trở nên yên tĩnh, trông như đã chìm vào giấc ngủ.

Đồ Duyệt Nhiên có phần yên tâm hơn, cô ta để ý thấy quần áo của Lâm Thời Trà đã ướt đẫm mồ hôi. Cô ta có chút ghét bỏ, khẽ nhếch môi, nhưng cơ thể lại hành động rất chân thành, cô ta lên tầng hai để lấy quần áo sạch cho Lâm Thời Trà, định đợi cô tỉnh dậy sẽ thay.

Không ngờ vừa lấy xong quần áo thì dưới lầu đã vang lên tiếng hét.

Đồ Duyệt Nhiên nhanh chóng xuống lầu, chỉ thấy Lâm Thời Trà ôm đầu hét lên, quăng hết mọi thứ trên bàn trà xuống đất, vẻ mặt điên loạn, như thể cô sắp phát điên.

“Lâm... Lâm Thời Trà...?” Đồ Duyệt Nhiên bị tính khí đột ngột thay đổi của Lâm Thời Trà dọa sợ, nhất thời không dám bước vào phòng khách, chỉ đứng ở đầu cầu thang, ôm lấy bộ quần áo.

“Lục Trì, Lục Trì, Lục Trì, Lục Trì…” Cô như không thể kiểm soát được bản thân, giọng nói chứa đầy căm hận: “Tại sao anh không chịu buông tha cho tôi?”

Đồ Duyệt Nhiên nuốt nước bọt: “Ờ thì... cô rời khỏi anh ta là được rồi, may mà hai người mới kết hôn chỉ bốn, năm tháng thôi, thời gian cũng chưa dài, hơn nữa con trai cô vẫn chưa bị Lục Trì đổi họ.”

Lâm Thời Trà đột nhiên quay phắt lại nhìn, trong mắt đầy tơ máu, môi rướm máu, dường như là do cô tự cắn rách. Dáng vẻ này trông thực sự không giống người bình thường.

Đồ Duyệt Nhiên rụt cổ lại, tránh ánh mắt cô: “Ừm... có phải tôi không nên cho cô xem thứ đó không…”

“Không, cảm ơn cô rất nhiều.”

Tâm trạng của Lâm Thời Trà dường như đã bình tĩnh lại, trên gương mặt cô không còn nụ cười dịu dàng như trước kia, thay vào đó là sự trống rỗng và lạnh lẽo.

“Cảm ơn cô đã cho tôi ở nhờ.”

“Ấy, ấy, cô vẫn chưa đi giày vào mà!” Lâm Thời Trà rời đi với đôi chân trần, khiến Đồ Duyệt Nhiên vừa bực vừa lo lắng.

Cô đi bộ bằng chân trần, những viên đá nhọn cứa vào lòng bàn chân cô, nhưng cô hoàn toàn không để tâm. Đi được một lúc, cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng gay gắt, cô lấy điện thoại ra, ngước mặt lên: “Đến đón em đi.”

Nửa tiếng sau, Lâm Thời Trà xuất hiện trên một chiếc xe sang, Cố Cảnh Đình rút ánh mắt lại với vẻ thích thú: “Sao lại tự làm mình trở nên thảm hại thế này.”

Lâm Thời Trà nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của mình bằng một tay, đôi mắt hạ xuống, lơ đãng liếc nhìn Cố Cảnh Đình, sau đó thẳng tay xé toạc chiếc váy dài, để lộ đôi chân thon dài. Cô tựa người vào ghế xe, giọng nói uể oải: “Khôi phục ký ức rồi, làm sao cũng phải làm cho náo loạn một trận chứ.”

Nghe vậy, Cố Cảnh Đình khẽ bật cười, ánh mắt dừng lại đôi chút trên đôi chân cô qua gương chiếu hậu rồi mới thu lại.

Lâm Thời Trà khẽ nhếch môi cười, dường như có chút đắc ý: “Này, với bộ dạng thảm hại này mà em còn có thể làm cho Cố tổng động lòng, em quả là lợi hại.”

Cố Cảnh Đình nhướng mày, nhưng cũng không phủ nhận.

Lâm Thời Trà vươn vai lười biếng: “Anh yêu à, em muốn đi Hawaii nghỉ dưỡng.”

Cố Cảnh Đình vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/9.html.]

Cố Cảnh Đình hành động rất nhanh, huy động máy bay riêng. Lâm Thời Trà thay quần áo, tắm rửa xong thì lập tức cùng anh ta lên máy bay.

Chiều tối hôm sau, máy bay đã hạ cánh an toàn xuống quần đảo Hawaii, Mỹ. Trong căn phòng khách sạn sang trọng, Lâm Thời Trà và Cố Cảnh Đình có một trận l.à.m t.ì.n.h mãnh liệt, sau đó lại di chuyển đến phòng tắm quấn quýt một lúc lâu mới kết thúc.

Sau đó, Cố Cảnh Đình bôi thuốc lên lòng bàn chân cho Lâm Thời Trà.

Lâm Thời Trà tựa vào đầu giường, một tay kẹp điếu t.h.u.ố.c lá dành cho nữ, đưa lên môi đỏ rồi hít một hơi, sau đó nhả khói ra.

Cố Cảnh Đình liếc nhìn dòng chữ “Marlboro” bằng tiếng Anh trên bao thuốc, bôi thuốc xong thì lập tức đứng dậy: “Em bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?”

Lâm Thời Trà nhướng mày, khóe môi mang theo nụ cười: “Ở Mỹ.” Cô lại rít một hơi thuốc, làn khói nhẹ nhàng bay đi, đôi môi đỏ thắm càng trở nên cuốn hút: “Ở đó có rất nhiều thứ tốt.” Giọng điệu của cô thoáng mang chút hoài niệm và ẩn ý không rõ ràng.

Cố Cảnh Đình không hỏi thêm, anh ta cũng không mấy hứng thú với những ngày tháng của Lâm Thời Trà ở Mỹ, anh ta hỏi: “Em đã nói gì với Lục Trì?”

Lâm Thời Trà: “Anh ấy còn chưa biết gì.” Nói rồi cô khẽ bật cười.

“À, đúng rồi.” Lâm Thời Trà như nhớ ra điều gì đó: “Em vẫn còn nhớ lần trước anh nói sẽ cho em biết lý do vì sao sáu năm trước anh không bị Lục Trì trả thù mà”. Cô liếc nhìn Cố Cảnh Đình một cái.

Cố Cảnh Đình cười khẽ hai tiếng: “Năm đó, tôi đối xử với em cũng là có lý do. Hồi đó ở châu Âu có một dự án lớn, tôi và Lục Trì là hai đối thủ cạnh tranh duy nhất trong nước. Sau khi xảy ra chuyện với em, anh ta phải lo giải quyết vấn đề của mình, cơ hội của dự án lập tức rơi vào tay tôi.”

“Sau khi tiếp nhận dự án, tôi đã hẹn hò một thời gian với con gái của người phụ trách dự án ở châu Âu, nên Lục Trì không thể làm gì tôi.” Nói trắng ra là làm “kẻ ăn bám”, được người ở châu Âu che chở, Lục Trì vì quyền lực của cô ta mà không dám động đến Cố Cảnh Đình.

Sau này mặc dù đã chia tay, nhưng cô gái ấy vẫn rất có tình nghĩa, luôn bảo vệ anh ta.

Chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Lâm Thời Trà ồ một tiếng, mỉm cười: “Thì ra sức hấp dẫn của Cố tổng lớn đến thế.” Cô cụp mắt xuống, mỉm cười ngọt ngào, đôi lông mi cong vút che đi vẻ lạnh lẽo trong mắt.

Hóa ra tất cả chỉ vì một dự án ở châu Âu.

Nguyên chủ chính là vì thế mà bị cuốn vào.

Tiền bạc, quyền lực... Phụ nữ trong đó chẳng đáng một xu.

Phụ nữ phải học cách độc lập cũng chính là vì điều này. Dù có bị tất cả vứt bỏ, những gì bạn cố gắng kiếm được sẽ luôn trung thành với bạn, sẽ không bao giờ lừa dối bạn.

Lâm Thời Trà sẵn lòng làm nữ hoàng Võ Tắc Thiên, nắm quyền cai trị thiên hạ, cũng không muốn trở thành người hầu phục vụ cho hai vị quý nhân, cuối cùng chịu số phận bị vùi dập dưới quyền lực như Dương Quý Phi.

Tình yêu của đàn ông, chẳng có gì đảm bảo.

Cũng vì thế, Lâm Thời Trà mới không chút bận tâm khi khống chế đàn ông trong tay, cô vốn dĩ không thừa nhận sự tồn tại của tình yêu đích thực, cho rằng đó chỉ là những ảo ảnh, những thứ hư vô mờ mịt.

Không chỉ Lục Trì, mà cả Cố Cảnh Đình, đều chỉ là... những “cục cưng” nhỏ mà thôi.

Lâm Thời Trà cong khóe môi, ánh mắt tràn ngập sự ngọt ngào.

“Cảm ơn Cố tổng nhé.” Lâm Thời Trà nhón chân, bàn chân bị đá nhọn cứa thật sự vẫn còn đau.

Trong khi đó, Lâm Thời Trà đang tận hưởng kỳ nghỉ ngọt ngào với Cố Cảnh Đình, thì Lục Trì ở trong nước lại sắp phát điên.

Đồ Duyệt Nhiên bị Từ Liệt bảo vệ cẩn thận, nhìn về phía Lục Trì đang mặt mày tối tăm, tỏa ra hơi lạnh, hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ: “A Trì à... đừng như vậy... Duyệt Nhiên cũng không cố ý, hơn nữa những chuyện này cô Lâm sớm muộn gì cũng sẽ biết, sao cậu phải như vậy chứ?”

“Cậu có thể lừa cô ấy một thoáng, nhưng không thể lừa dối cả đời, cô ấy sẽ càng ghét anh hơn.”

Đồ Duyệt Nhiên co rúm mình sau Tô Đóa và Từ Liệt, sợ đến không nhịn được, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lục Trì, cô ta lại tức giận, gào lên: “Anh là đồ cặn bã! Hừ, thật không ngờ tôi từng thích anh, đúng là não tôi bị úng nước rồi!”

“Anh không biết Lâm Thời Trà đau khổ thế nào đâu, lúc cô ấy hôn mê, miệng luôn lầm bầm rằng cô ấy hận anh.”

Câu nói này như một con dao, trực tiếp đ.â.m vào trái tim Lục Trì. Anh u ám nói: “Câm miệng!!”

“Anh hãy để cô ấy yên đi, đừng có nói là tôi không biết cô ấy ở đâu, cho dù tôi biết cũng nhất định sẽ không nói cho anh!” Đồ Duyệt Nhiên nói, rồi làm một mặt quỷ, quyết tâm khiến Lục Trì tức điên.

“Duyệt Nhiên!” Từ Liệt quát lên một tiếng, mặt mày ngượng ngùng: “A Trì, cậu đừng để ý, nhưng Duyệt Nhiên thật sự không biết Lâm tiểu thư đã đi đâu.”

 

 

Loading...