Trà Xanh Mê Người - 7.1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:24:46
Lượt xem: 19
Cố Cảnh Đình đứng trước cửa sổ kính lớn, ánh mắt lơ đãng nhìn những chiếc xe trên đường trông như những con kiến nhỏ đang chạy. Đèn xe rực sáng, chúng tiến từng bước một giống như đom đóm.
Anh ta hơi ngả người ra phía sau, tựa vào bàn làm việc, ngón tay gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, từng giây từng phút trôi qua. Đột nhiên, anh ta ra lệnh cho người phía sau: “Bắt đầu đi, lấy mẫu m.á.u của Lâm Bạch Tô.” Lục Trì quan tâm Lâm Bạch Tô đến mức này, anh ta cần phải biết liệu thằng nhóc kia có phải là con của anh ta hay không.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
“Vâng.”
Sau tiếng đáp lời kia, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, ánh đèn vàng ảm đạm bao phủ không gian.
Lâm Thời Trà ngồi trước bàn trang điểm, một tay đeo bông tai, đôi mắt tập trung nhìn mình ở trong gương, những người bên cạnh đang nịnh nọt cô, nhưng cô chỉ mỉm cười.
Đôi mắt cô khẽ dịch chuyển, cô cầm chiếc nhẫn hình hoa sơn trà lên rồi đột nhiên bật cười.
Lâm Bạch Tô gõ cửa bước vào, đôi mắt của nhóc ngước lên nhìn Lâm Thời Trà, trong ánh mắt của hai người chứa những điều mà chỉ họ mới hiểu.
“Đến rồi sao?” Lâm Thời Trà mỉm cười.
Một câu nói mang hai ý nghĩa.
Lâm Bạch Tô nở nụ cười đáng yêu: “Vâng, mẹ mau lên.”
Lại là một câu nói với hai tầng ý nghĩa.
Những người khác biết điều, lặng lẽ tản ra, nói rằng sẽ chờ cô bên ngoài.
Việc Lục Trì tổ chức sinh nhật cho Lâm Bạch Tô chắc chắn khiến Cố Cảnh Đình không vui, vì trong lòng anh ta luôn nghĩ rằng Lâm Bạch Tô là con mình. Dù chưa có chứng cứ chắc chắn, nhưng qua vài lần thăm dò Lâm Thời Trà và Lâm Bạch Tô, anh ta đã nắm được một vài manh mối. Anh ta cho rằng khả năng này là rất cao.
Cho nên bữa tiệc sinh nhật này khiến anh ta quyết định phải tiến hành xét nghiệm ADN.
Điều này là chắc chắn.
Lâm Thời Trà đã đoán trước được hành động này của Cố Cảnh Đình vì vậy cô vẫn luôn phòng bị, bây giờ chẳng qua là kế hoạch được thực hiện sớm hơn dự kiến.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ được thực hiện.
Hành động của đối phương rất nhanh. Không lâu sau, trong một lần đi dạo, Lâm Bạch Tô vô tình ngã, cậu bé bị trầy xước đầu gối. Tiểu Tư lập tức đưa cậu bé đến bệnh viện gần đó để băng bó. Không phải hắn chuyện bé xé ra to, chỉ là hắn sợ Lục Trì nổi giận.
Người đàn ông làm việc cho Cố Cảnh Đình nhận thấy cơ hội, lập tức gọi điện báo cáo tình hình. Ngay trưa hôm đó, Cố Cảnh Đình đã đến bệnh viện để lấy mẫu máu.
“Khi có kết quả thì báo ngay cho tôi.” Cố Cảnh Đình ra lệnh rồi vội vàng rời đi.
Kết quả thế nào cũng không quan trọng, đứa trẻ chắc chắn không phải là con của Cố Cảnh Đình, nhưng Lâm Thời Trà không thể để kết quả thật sự đến tay Cố Cảnh Đình.
Một y tá tên Tiểu Đào nhận được hai mẫu máu, rồi quay sang nói chuyện với đồng nghiệp Tiểu Lý: “Này, Tiểu Lý, tối qua cậu đi xem mắt hả? Cậu thấy đối phương thế nào?”
Tiểu Lý và Tiểu Đào khá thân thiết, thường chia sẻ những phiền muộn với nhau. Tiểu Đào biết Tiểu Lý hay đi xem mắt nên Tiểu Lý không ngần ngại đáp: “Ôi, đừng nhắc nữa. Mình gặp phải một gã nam thẳng bảo thủ, thật ghê tởm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/7-1.html.]
Hai người vừa trò chuyện vừa làm việc.
“Ai làm xét nghiệm ADN này thế?” Hai người nói chuyện rất lâu mới nói đến chủ đề chính.
Tiểu Lý bĩu môi: “Ai biết được là nhà giàu nào đâu, cứ hối thúc suốt, còn gửi cho mình một con số, bảo mình phải canh chừng cẩn thận, sợ có ai đó làm giả kết quả. Mình nghĩ chắc kẻ kia chắc bị chứng hoang tưởng nặng rồi.” Cô ấy giơ ngón tay lên để nhấn mạnh.
Tiểu Đào giả vờ thốt lên một câu tục tĩu: “Trời ạ, thế thì nhớ phải mời tớ ăn cơm đấy nhé.”
“Chắc chắn rồi, ha ha.” Tiểu Lý cười đáp, dù sao đây cũng là một khoản tiền không chính đáng nhưng lại dễ kiếm.
Tiểu Đào giả vờ lơ đãng nhìn lướt qua hai mẫu máu, cô ta phải tìm cơ hội để làm giả kết quả. Việc làm giả kết quả xét nghiệm có thể dễ bị phát hiện, nhưng cô ta đã chuẩn bị kỹ càng để tránh bị lộ.
500 vạn kia cũng không phải là lấy không.
Tiểu Đào nghĩ như vậy, mắt cô ta ánh lên sự mừng rỡ.
Hai ngày sau, Lâm Thời Trà nhận được tin nhắn từ Tiểu Đào: Xong rồi.
Lâm Thời Trà yêu cầu được xem bản báo cáo trước khi nó được gửi đi, sau đó cô mới thanh toán nốt khoản tiền còn lại. Trước đó, cô đã đặt cọc 100 vạn.
Toàn bộ quy trình xét nghiệm ADN mất năm ngày làm việc. Đến thời hạn, Lâm Thời Trà hài lòng trả nốt số tiền còn lại.
Dù không biết chính xác làm cách nào để làm giả mẫu máu, nhưng Tiểu Đào học chuyên ngành liên quan đến gen nên đối với cô ta việc này rất đơn giản.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, huống chi với mức lương chỉ hơn 3000 tệ một tháng, 500 vạn quả là con số khổng lồ.
“Là con của tôi? Phải không?”
Trong bóng tối, Lâm Thời Trà bị đè trong một không gian chật hẹp, cả hai người đều thở gấp. Cô đẩy mạnh vào n.g.ự.c người kia: “Anh đang mơ giữa ban ngày sao? Chuyện giữa em và anh chỉ có một lần, anh nghĩ mình b.ắ.n một lần là trúng à, hừ.” Ánh mắt cô lạnh lùng.
“Kết quả ADN đã có rồi, Lâm Thời Trà, em còn giả vờ nữa sao.” Cố Cảnh Đình nheo mắt, tay kéo tóc cô, buộc Lâm Thời Trà phải ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ mảnh mai trước mặt anh ta.
“Xét nghiệm ADN?”
Lâm Thời Trà sửng sốt, ngay sau đó, cơn giận bùng lên. Cô không chút nghĩ ngợi, giáng mạnh một cái tát lên mặt anh ta, dùng hết sức đẩy anh ta ra: “Anh đúng là đồ khốn, cầm thú! Tránh xa tôi ra!”
“Anh đã làm hại gì nó đâu, em làm gì mà nóng thế?” Cố Cảnh Đình hờ hững trả lời, không hề có ý định dừng lại. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta vẫn bị Lâm Thời Trà cào cấu không thương tiếc, nhưng anh ta chẳng bận tâm đến đau đớn.
“Không làm nữa sao?”
“Anh nghĩ em cần anh chắc?”
Thấy Lâm Thời Trà thật sự tức giận, Cố Cảnh Đình mới chịu dỗ dành: “Thôi nào, em giận cái gì chứ, coi như tôi sai được chưa? Tôi chỉ đang sốt ruột thôi mà. Em để con trai của ông đây mỗi ngày đều gọi Lục Trì là cha, em nghĩ tôi chịu được sao?”
(1)(2)Ở đây nhân vật Lâm Bạch Tô thật sự gọi Lục Trì là chú, nhưng xuống dưới lại gọi là cha