Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Mê Người - 5

Cập nhật lúc: 2024-10-25 08:53:10
Lượt xem: 9

 

Bên ngoài nhà họ Lục, Lục Trì bước xuống xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên ánh đèn hắt ra từ căn phòng trên tầng hai, sau đó anh bước vào trong nhà.

Dì Trương lập tức tiến ra chào đón với vẻ mặt vui tươi: “Ông chủ, ngài đã về rồi.”

“Phu nhân đâu?” Lục Trì cởi áo vest đưa cho dì Trương, giọng hỏi lơ đãng, mắt khẽ liếc về phía cầu thang.

Dì Trương chỉnh lại tóc, nhận lấy áo vest rồi đáp: “Hôm nay phu nhân vẫn ở nhà, không ra ngoài. Sau khi cậu chủ nhỏ từ trường về thì phu nhân giúp cậu ấy làm bài tập, bây giờ hai người họ đang ở trong phòng học.”

Lục Trì gật đầu: “Chuẩn bị chút đồ ăn mà phu nhân thích.”

“Vâng.” Dì Trương nhanh chóng nhận lệnh.

Lục Trì không đi thẳng đến phòng học để tìm Lâm Thời Trà và Lâm Bạch Tô mà đi vào phòng làm việc của mình. Phòng làm việc rất rộng rãi, anh tiến đến bàn làm việc, mở laptop, ngón tay thon dài nhấp chuột.

Chẳng mấy chốc, màn hình máy tính hiện lên hình ảnh từ camera giám sát.

Lục Trì kéo ngược lại thời gian, chăm chú theo dõi từng cử động của Lâm Thời Trà. Cô đi đến phòng nào, anh lập tức chuyển camera theo dõi phòng đó, không bỏ sót một giây nào.

Từ lúc ăn sáng xong rồi tiễn anh đến công ty, đúng là Lâm Thời Trà vẫn luôn ở nhà. Buổi sáng cô ở phòng khách cắm hoa, sau khi cắm xong thì cô ngắm nghía một lát rồi chụp một bức ảnh, nghịch điện thoại khá lâu.

Lục Trì biết cô thường dùng Weibo để g.i.ế.c thời gian, anh cũng theo dõi tài khoản Weibo của cô. Sáng nay cô đã đăng bức ảnh cắm hoa của mình lên, anh cũng đã thấy, không nghi ngờ gì cả.

Sau khi cắm hoa xong, Lâm Thời Trà xem TV một lát rồi trò chuyện với dì Trương. Bữa trưa, cô cũng cùng dì Trương vào bếp nấu, hai người nói cười vui vẻ.

Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)

Buổi chiều, sau khi ngủ trưa và tập yoga một chút thì Lâm Bạch Tô đã về.

Mọi chuyện diễn ra giống như những gì dì Trương kể.

Lúc này, sắc mặt Lục Trì mới dần dịu đi, anh tắt máy tính, bóp nhẹ sống mũi, thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa ngoài phòng làm việc.

Lục Trì nhìn ra, thấy Lâm Thời Trà đứng ở cửa, trên tay bưng một ly trà: “Anh về mà không nói một tiếng, em đang xem Tô Tô làm bài tập nên không để ý.”

Cô đặt ly trà nóng xuống bàn: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?” Lâm Thời Trà ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và trong sáng nhìn Lục Trì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/5.html.]

Lục Trì mỉm cười: “Anh nhớ em.” Anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi, rồi chầm chậm chuyển sang môi cô để tận hưởng vị ngọt ngào.

Khuôn mặt Lâm Thời Trà đỏ bừng, cô khẽ đẩy tay chống lên n.g.ự.c anh, lẩm bẩm: “Anh lừa người, sáng nay mới gặp mà, rõ ràng là dẻo miệng.”

“Anh không có.” Lục Trì vuốt nhẹ mái tóc dài của cô: “Hôm nay em có ngoan không?”

Lâm Thời Trà tựa đầu lên vai anh, vòng tay ôm lấy eo anh: “Em ngoan mà, nhưng mà em chẳng làm gì cả, chán muốn chết. A Trì, em không thể ra ngoài làm việc sao? Đến công ty của anh cũng được mà, em sắp ngộp c.h.ế.t rồi.” Nói rồi, cô làm bộ dùng tay quệt nước mắt, phồng má lên làm vẻ đáng thương.

Lục Trì bật cười: “Phu nhân của nhà họ Lục không cần phải làm việc kiếm tiền, có anh lo rồi.” Sau đó, anh hôn nhẹ cô một cái rồi nói: “Anh biết em chán, nên đã cho người làm một rạp chiếu phim tại tầng ba. Có đầy đủ các bộ phim, em muốn xem gì thì xem, vậy có được không?”

Lâm Thời Trà hơi không vui, khẽ hừ một tiếng, buông tay ra khỏi áo của Lục Trì: “Sao anh không cho em ra ngoài chứ?”

“Bên ngoài rất nguy hiểm, anh không muốn em lại gặp phải chuyện như lần với Cố Cảnh Đình nữa, em hiểu không Trà Trà.” Lục Trì nói với giọng điệu dịu dàng, vén tóc cô ra sau tai.

Nhưng âm thanh đó khiến Lâm Thời Trà khẽ rụt lại, cô không nói gì thêm.

Lục Trì bật cười: “Anh không trách em, chỉ là muốn bảo vệ em thôi, ngoan nào, có được không?”

Lâm Thời Trà cảm thấy ấm ức, mắt ngấn lệ, nói giọng nghẹn ngào: “Vậy… em có thể đến công ty thăm anh không? Anh chẳng bao giờ ở bên em cả, chỉ có một mình em không vui chút nào.” Nói đến cuối, cô trở nên cương quyết hơn.

“Được, em có thể đến.” Lục Trì đồng ý.

Lâm Thời Trà biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Lục Trì có thể đưa ra.

Hai người ôm nhau một lúc, Lâm Thời Trà như chợt nhớ ra điều gì, do dự một lúc rồi nói: “A Trì… cô Đồ không biết lấy đâu ra phương thức liên lạc của em.”

Lục Trì nhíu mày: “Đồ Đóa?”

Lâm Thời Trà lắc đầu: “Là Đồ Duyệt Nhiên.”

Sắc mặt Lục Trì trầm xuống, anh hỏi: “Cô ta nói gì với em?”

Lâm Thời Trà lại lắc đầu: “Không có gì nhiều cả, đó mới là điều em thấy kỳ lạ. Sau khi thêm em làm bạn trên WeChat, cô ta không nói gì thêm, cái này khiến em thấy hơi bất an.”

“Xóa cô ta đi, còn lại để anh lo.” Lục Trì vỗ nhẹ lên lưng Lâm Thời Trà, như dỗ dành trẻ con.

“Vâng.” Lâm Thời Trà ngoan ngoãn đáp, lập tức xóa liên lạc của Đồ Duyệt Nhiên.

Loading...