Trà Xanh Mê Người - 36
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:13:03
Lượt xem: 7
Hôm nay trời đã bắt đầu se lạnh, Lâm Thời Trà sai người đưa đến một tấm khăn choàng, rồi tiến thẳng tới Lưu Kim Điện. Bên trong, đã có không ít người.
Tiếng thái giám the thé và cao vút vang lên: “Minh Quý phi giá lâm!!”
Hiện tại Lâm Thời Trà là phi tần có địa vị cao nhất trong hậu cung, mọi người trong điện lập tức nghiêng mình hành lễ. Nàng khẽ vẫy tay: “Đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Ánh mắt nàng quét qua đám đông tìm kiếm một ai đó.
Cũng vừa khéo, ngay sau khi Lâm Thời Trà bước vào, phu thê Hạ Tầm cũng vừa đến điện Lưu Kim. Nhưng mà tiếng thông báo của thái giám không thu hút được sự chú ý từ người khác, bởi vì hiện tại Hạ Tầm hiện tại chẳng nắm giữ chức quan gì, gần đây lại sa đọa vào cảnh trác táng, không khác gì đám công tử ăn chơi thường thấy.
Lâm Thời Trà chẳng hề che giấu ánh mắt sắc bén, dõi thẳng về phía hai người kia.
Ánh mắt đó như một lưỡi d.a.o bén, làm sao Lâm Thời Vy có thể không cảm nhận được? Nàng ta thoáng cứng đờ, không dám ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, lặng lẽ lùi khỏi Hạ Tầm nửa bước, ngay lập tức từ bỏ ý định diễn trò ân ái giả tạo.
Ánh mắt của Hạ Tầm và Lâm Thời Trà chạm nhau từ xa. Nàng vận một bộ váy bát phúc bằng lụa xuyên thấu màu vàng nhạt, trên vai khoác một tấm khăn choàng cùng màu, cổ áo dựng lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần đầy kiều diễm. Dung mạo kiêu sa của nàng cực kỳ nổi bật giữa đám đông.
Hạ Tầm khẽ mím môi, chủ động dời mắt đi chỗ khác. Hắn ta không cảm nhận được đôi tay mình nữa, chẳng biết là do tê dại hay vì lý do gì khác.
Lâm Thời Vy kéo nhẹ tay áo của hắn ta, Hạ Tầm mới giật mình tỉnh lại, rồi từ từ ngồi xuống.
Trong lòng Lâm Thời Vy thầm nghĩ, chắc chắn tỷ tỷ rất hận nàng ta. Nàng ta đã cướp đi phu quân của nàng, lại còn mang thai đứa con của hắn ta.
Nghĩ đến đây, Lâm Thời Vy khẽ che bụng mình lại. Đứa trẻ này thật sự là ngoài ý muốn. Trong đêm đại hôn, nàng ta cũng không còn tỉnh táo, có lẽ là do chén rượu giao bôi. Cho dù nàng ta vốn không uống rượu, nhưng sao có thể bỏ qua chén rượu ấy được?
Ai mà biết sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình trần truồng, cổ họng khản đặc… rồi mọi chuyện cứ thế tiếp diễn.
Nhưng mà chuyện này nghe giống như một câu chuyện trong thoại bản vậy. Nói nàng ta không cố tình, ai sẽ tin đây? Hiện tại, ánh mắt của các nữ nhân trong kinh thành khi nhìn nàng ta đều rất kỳ lạ. Có lẽ mọi người đều nghĩ nàng ta là một kẻ hèn hạ, bày mưu chiếm đoạt vị hôn phu của thân tỷ tỷ mình...
Nhưng mà...
Lâm Thời Vy lén liếc mắt nhìn sang Minh Quý phi ở phía dưới ngai vàng. Tỷ tỷ nàng ta đã thu hồi ánh mắt, lặng lẽ cúi đầu nghe cung nữ bên cạnh nói chuyện.
Chẳng phải ai ai cũng ngầm thừa nhận hôn ước giữa tỷ tỷ nàng ta và Hạ Tầm sao? Vậy mà tại sao đến gần ngày đại hôn, phụ thân lại khăng khăng nói người được gả cho Hạ Tầm là nàng ta?
Nàng ta vốn dĩ chỉ gặp Hạ Tầm vài lần...
Lại có thêm vài ánh mắt dán vào nàng ta. Lâm Thời Vy giả vờ như không thấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Nếu thực sự nàng ta có mưu kế và dã tâm, thì lẽ ra bây giờ nàng ta phải oán hận mới đúng. Nếu Lâm Thời Trà thực sự thành thân với Hạ Tầm, người được tuyển vào cung chẳng phải là nàng ta, Lâm Thời Vy, sao? Và người làm Quý phi cũng phải là nàng ta, chứ không phải tỷ tỷ nàng ta.
Chẳng lẽ làm Quý phi lại không bằng làm chính thất của một công tử sao?
Mấy người đó có đầu óc hay không thế.
Lâm Thời Vy bực bội, cầm lấy chén trà uống một ngụm, rồi nhéo Hạ Tầm: "Chàng nhìn ta này, chàng nhìn ta đi!! Chàng không thấy mọi người đều nghĩ ta là người bám lấy chàng sao? Nhìn ta một chút có c.h.ế.t không?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/36.html.]
Hạ Tầm liếc mắt, thở dài: "Nữ tử nhà lành mà lại còn động tay động chân. Ta lười chấp nhặt với nàng, đặt tay xuống cho ta."
“Chàng mới là người cần giữ đôi mắt mình cho tử tế đấy! Nếu để kẻ nào có dã tâm nhìn thấy, thì tỷ tỷ ta trong cung còn ngày nào yên ổn sao? Có vị Hoàng Thượng nào vui vẻ khi thấy nữ nhân của mình bị kẻ khác dòm ngó chứ?” Lâm Thời Vy khẽ hừ, tỏ vẻ khinh thường, rồi giơ tay lên dùng tay áo rộng che mặt mình.
Hạ Tầm suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Ừm, nàng nói cũng đúng.” Hắn ta lập tức xoay người sang hướng khác.
Lâm Thời Vy: “... Chàng không thể làm cho đỡ lộ liễu một chút được sao? chàng cũng không sợ ta ghen à?”
Hạ Tầm lườm nàng ta một cái: “Cái trò diễn vai thê tử này có vui không? Nàng cả ngày đóng kịch mà không thấy mệt à?” Ý hắn ta là nàng ta yêu hắn ta ư? Nàng ta có yêu hắn ta đâu, sao lại ghen chứ, sao nàng không uống xì dầu đi.*
* Ở đây tác giả dùng ‘uống giấm’ để chỉ ghen tuông, cho nên nhân vật Hạ Tầm mới nói sao nhân vật Thời Vy có thể uống giấm được, sao không uống nước tương.
Lâm Thời Vy cười nhạt một tiếng, thu tay áo lại, tiếp tục tỏ ra dịu dàng đoan trang, nhưng khóe miệng nàng ta khẽ cong lên.
Không lâu sau, Hoàng Thượng giá lâm. Hôm nay là sinh thần của Hoàng Thượng, hắn trông có vẻ hòa nhã hơn thường lệ. Vừa ngồi xuống, hắn lập tức đưa tay về phía Lâm Thời Trà: “Quý phi, lại đây với trẫm.”
Vừa nói xong, cả đại điện im phăng phắc.
Bên cạnh Hoàng Thượng là vị trí của Hoàng hậu, nhưng Hoàng Thượng không chút kiêng dè mà gọi Minh Quý phi ngồi vào đó, liệu có ẩn ý gì chăng?
Lâm Thời Trà cũng không khách sáo, nàng nâng váy, nhờ Tiểu Đào đỡ tay rồi tiến lên phía trước. Nàng đặt tay mình vào tay Hoàng Thượng, nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn: “Tạ ơn Hoàng Thượng đã quan tâm.”
Hoàng Thượng vòng tay ôm lấy eo của Lâm Thời Trà, môi hắn khẽ nở nụ cười, nhưng những lời nói bên tai nàng lại lạnh lẽo: “Còn dám nhìn hắn nữa, trẫm sẽ móc mắt nàng ra.”
Lâm Thời Trà khẽ cứng người lại, đáp trả: “Hoàng Thượng đúng là có bản lĩnh lớn. Móc đi, thần thiếp không muốn sống nữa rồi.”
Hoàng Thượng vốn nghĩ nàng sẽ mềm mỏng, nhưng không ngờ nàng lại dám cứng rắn đáp lại, khiến cơn giận trong lòng hắn bốc lên ngay lập tức. Hắn siết chặt vòng tay quanh eo nàng: “Lá gan lớn lắm, đừng tưởng trẫm sủng ái nàng thì có thể làm càn. Nàng nhìn hắn làm gì?”
“Ta hận hắn, muốn xem hắn bạc tình ra sao. Sau khi bỏ rơi ta, hắn lập tức lấy thê tử, sinh con, không được sao?” Gương mặt Lâm Thời Trà lạnh lùng, không thèm che giấu thái độ với Hoàng Thượng.
“Không được, trong lòng nàng chỉ có thể có trẫm. Hận cũng không được.”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Bởi vì không có yêu, thì làm sao có hận.
“Ngài! Ngài vô lý quá! Buông ta ra, ta không muốn ngồi với ngài nữa!” Lâm Thời Trà vùng vẫy. “Ngài làm ta đau rồi, buông ra.”
“Không.” Hoàng Thượng vẫn giữ chặt lấy nàng, không để nàng rời đi.
Vị trí ngồi của Nguy Dịch Dao gần Hoàng Thượng nhất, nên y có thể nhìn rõ từng hành động giữa Lâm Thời Trà và Hoàng Thượng. Không rõ Hoàng Thượng đã nói gì, hay đang ép buộc nàng điều gì, chỉ thấy dường như Lâm Thời Trà sắp khóc.
Đôi mắt nàng đỏ lên, cúi đầu xuống.
Nguy Dịch Dao giấu tay dưới bàn, nắm chặt lại, cố gắng không để ánh mắt mình rơi vào Lâm Thời Trà. Y không thể để lộ bất kỳ dấu hiệu nào, vì nếu vậy sẽ gây hại cho nàng. Y là Thái tử, bao nhiêu cặp mắt vẫn ngày đêm dõi theo từng cử động của y.