Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Mê Người - 22.1

Cập nhật lúc: 2024-11-04 18:36:20
Lượt xem: 5

Chương 22.1:

“Cậu có bài nào không biết?” Lâm Thời Trà hỏi.

“Bài nào mình cũng không biết.” Trì Tỉnh thản nhiên đáp.

“Vậy để mình dạy cậu từng bài một nhé, lại gần đây nào.” Lâm Thời Trà vẫy tay.

Hoắc Dĩ Nam: … Muốn vả miệng mình quá.

Hai người ngồi sát bên nhau, Trì Tỉnh ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng trên người Lâm Thời Trà, hương thơm len lỏi vào trong từng hơi thở, không nồng nàn mà lại khiến người ta vấn vương. Tóc cô dài hơn trước một chút, lúc cúi xuống làm bài, đuôi tóc khẽ lướt qua chóp mũi cậu ta, ngứa ngáy khiến cậu muốn hắt xì hơi.

Biên Hành cảnh cáo: “Học thì học cho đàng hoàng, đừng có động tay động chân.”

Trì Tỉnh quay đầu lại: “Tôi là loại người như vậy sao?”

Lâm Thời Trà chớp chớp mắt, vô thức thốt lên: “Nhưng lần trước trên xe buýt, cậu còn…” Chưa nói hết câu đã bị Trì Tỉnh bịt miệng lại.

“Đừng mà…” Trì Tỉnh cứng đờ người, không dám quay đầu lại.

Hoắc Dĩ Nam: “Trên xe buýt thì sao?”

Trì Tỉnh: “Không, không có gì.” Chỉ là lúc đó định hôn trộm cô nhưng không thành công thôi, chuyện cũng qua lâu rồi, nhắc lại làm gì chứ.

Trì Tỉnh chậm rãi quay đầu lại, thấy Hoắc Dĩ Nam và Biên Hành đều dừng hết mọi việc, nhìn cậu ấy chằm chằm, Biên Hành còn bẻ khớp ngón tay, phát ra tiếng “rắc rắc”.

Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)

Trì Tỉnh: “… Tôi sai rồi.”

Một giây sau, Trì Tỉnh “á” lên một tiếng rồi bỏ chạy: “Đã nói là tôi sai rồi mà, cứu mạng, cứu mạng, tôi nói cho hai người biết, tôi không đánh trả không phải là vì tôi đánh không lại đâu, năm đó tôi là đành anh của cả cái thị trấn này đấy… Á đau đau đau!!!”

Cuối cùng Trì Tỉnh cũng thành thật khai báo, cậu ta chỉ định hôn trộm Lâm Thời Trà thôi.

Cuối cùng Thẩm Mặc cũng tỉnh giấc, cậu ấy ngơ ngác ngồi dậy nhìn ba người kia đang đuổi nhau khắp lớp.

Tiếng chuông vào lớp vang lên đúng lúc, báo hiệu sắp vào tiết học cuối cùng.

Biên Hành bị đuổi ra ngoài.

Cả người Thẩm Mặc uể oải, đầu đau như búa bổ, cậu ấy khẽ nũng nịu với Lâm Thời Trà: “Trà Trà, đầu mình đau quá.”

Lâm Thời Trà dịu dàng an ủi.

Buổi tối tan học, bốn người vây quanh Lâm Thời Trà, muốn đưa cô về nhà. Biên Hành bĩu môi nói với Thẩm Mặc: “Không có việc gì làm thì đừng có về trường nữa, cậu bận muốn c.h.ế.t rồi còn gì.”

“Tôi không bận!” Thẩm Mặc lớn tiếng phản bác, cậu ấy chen đến bên cạnh Lâm Thời Trà: “Ở bên cạnh Trà Trà là việc quan trọng nhất, không gì sánh bằng.”

Trì Tỉnh lẩm bẩm: “Cậu chỉ giỏi nịnh hót thôi, chắc miệng cậu được làm từ mật ngọt đấy.”

Biên Hành tiếp lời: “Chắc kiếp trước cậu ta là yêu tinh nịnh hót.”

Hoắc Dĩ Nam ngắn gọn: “Hình dung rất chính xác.”

Thẩm Mặc ấm ức: “Bọn họ bắt nạt tớ.”

Lâm Thời Trà bật cười ha ha, cô dựa vào trạm xe buýt nhìn bốn người kia ồn ào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/22-1.html.]

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, bà nội muốn giữ bốn người ở lại ăn cơm, bốn người cũng không từ chối, vui vẻ thay dép vào nhà.

Hoắc Dĩ Nam có tin nhắn, mở ra xem, là Cốc Nhân gửi tới.

[Này, vẫn ổn chứ?]

Hoắc Dĩ Nam ngồi trên ghế sofa, ngón tay khẽ miết môi, lạnh nhạt soạn tin nhắn.

Cốc Nhân đang ăn lẩu với bạn, tin nhắn đột ngột hiện lên.

[Bảo bối nhà tớ ổn, không cần phải lo lắng.]

Cốc Nhân suýt nữa thì đánh rơi điện thoại, cô ấy phun nước bọt: “'Tên này độc thật!”. Ngoài lạnh trong nóng ghê. Bề ngoài lạnh lùng vậy mà nhắn tin lại sến súa thế, còn gọi là bảo bối nữa chứ.

Không được!

Ăn lẩu xong phải đến tìm Hoắc Dĩ Nam và Lâm Thời Trà mới được.

Cô bạn bên cạnh hỏi: “Sao thế? Nhắn tin với ai mà như ăn phải ruồi thế kia? Đi ăn với nhau mà cứ nhìn điện thoại suốt, để tớ xem danh sách của cậu có mấy anh chàng mà cậu bị cuốn vào thế.'“

“Phì!” Cốc Nhân lườm cô bạn một cái: “Còn không phải là Hoắc Dĩ Nam sao, bực c.h.ế.t đi được.”

Cô bạn kia cười trộm, ghé sát tai Cốc Nhân, nhỏ giọng hỏi: “Này, cậu với Hoắc Dĩ Nam lớn lên cùng nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã, sao hai người không đến với nhau luôn đi?”

Cốc Nhân bực bội nói: “Đến với nhau cái gì mà đến với nhau, ăn cơm đi!”

Cốc Nhân và Hoắc Dĩ Nam đúng là thanh mai trúc mã nhưng quan hệ của hai người cũng không quá thân thiết, Hoắc Dĩ Nam đôi lúc cũng khá đáng tin cậy, sẽ cho cô ấy vài lời khuyên hữu ích, Cốc Nhân coi cậu ấy như bạn thân, không có mơ mộng nào khác.

Hoắc Dĩ Nam cũng vậy.

Nhìn cậu ấy si mê Lâm Thời Trà, Cốc Nhân cũng thấy đau đầu thay.

Nhưng chuyện tình cảm là chuyện riêng của Hoắc Dĩ Nam, Cốc Nhân không quản được, cũng không hỏi nhiều.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi ăn xong, Cốc Nhân chào tạm biệt bạn bè rồi đến nhà tìm Lâm Thời Trà, trên đường đi cô ấy còn đang suy nghĩ xem nên mua gì, đến nhà người ta tay không thì ngại lắm.

Thế là cô ấy quyết định mua ít hoa quả.

Người mở cửa là một bà cụ, nhìn thấy Cốc Nhân, bà ấy có chút bất ngờ, sau đó là vui mừng: “Ôi cháu gái, bạn của Trà Trà phải không?”

Cốc Nhân có hơi lúng túng: “Dạ… dạ vâng, cháu đến thăm cậu ấy, cháu mua ít hoa quả ạ.”

Bà cụ rất vui vẻ, bà ấy vừa đi vào nhà vừa gọi Lâm Thời Trà, bà mời Cốc Nhân vào nhà.

Lúc này, mọi người đã ăn cơm xong, đang ngồi xem chương trình giải trí ở phòng khách, chương trình mà Thẩm Mặc tham gia đang được phát sóng, Lâm Thời Trà xem say sưa.

Nhìn thấy Cốc Nhân, Lâm Thời Trà vui mừng khôn xiết: “Nhân Nhân!!!” Cô chạy ào đến: “Nhân Nhân, cậu đến thăm mình à?”

Bốn người còn lại: Chưa bao giờ thấy Trà Trà nhiệt tình với ai như vậy.

Ánh mắt c.h.ế.t chóc.

Cốc Nhân: “…” Bốn người họ thế mà lại ở chung một chỗ hòa thuận như vậy, đây là kỳ tích gì thế này?

“À… Ừm, tớ đến thăm cậu, cậu ổn chứ? Hôm đó cậu làm mọi người sợ c.h.ế.t khiếp đi được.” Cốc Nhân nói xong, cô ấy quan sát Lâm Thời Trà, thấy cô không có vẻ gì là nghiêm trọng nhưng nghe nói bốn người kia chăm sóc cô như chăm sóc em bé vậy, chỉ sợ cô không thoải mái.

Loading...