Trà Xanh Mê Người - 21
Cập nhật lúc: 2024-11-04 18:31:56
Lượt xem: 12
Từ nhỏ đã mắc bệnh u tủy đa phát..
Trì Tỉnh cũng không biết mình đi đường như thế nào, giọng nói Thẩm Mặc vang lên, cậu ấy hỏi bác sĩ: "U tủy đa phát là bệnh gì?"
Vẻ mặt Biên Hành cũng rất căng thẳng.
Bác sĩ đẩy mắt kính, trả lời: "U tủy đa phát là một trong những khối u xương nguyên phát thường thấy nhất trên cơ thể người, nhưng cũng là một bệnh lý ác tính do tế bào plasma trong cơ thể người gây ra, nó sẽ gây tổn thương cho các cơ quan và mô liên quan."
"Biểu hiện thường thấy nhất là đau xương, thiếu máu, suy giảm chức năng thận, dễ nhiễm trùng, ảo thanh, vân vân.."
"Thường gặp ở nhóm người từ hai mươi lăm đến tám mươi tuổi, thanh thiếu niên hiếm gặp, đặc biệt là nữ giới."
Biên Hành vội hỏi: "Có thể chữa khỏi không? Không phải nói có thể ghép tủy sao?"
Bác sĩ lắc đầu: "Vốn dĩ bệnh này dù không ghép tủy cũng không đến mức c.h.ế.t người, dù sao cũng không phải bệnh nan y, thông qua điều trị hợp lý có thể thuyên giảm và kéo dài thời gian sống cho bệnh nhân, chỉ là không phẫu thuật thì không thể trị tận gốc."
"Muốn trị tận gốc thì phải phẫu thuật, nhưng cô bé ấy đã bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất. Hơn nữa trước đây cũng không được điều trị và chăm sóc, chỉ dùng thuốc cơ bản nhất để duy trì, bệnh tình vẫn luôn nặng thêm, trong tình huống này, xác suất phẫu thuật thành công chỉ có chưa đến mười phần trăm."
Trì Tỉnh vừa mất sức, cả người vô lực suýt nữa đẩy ngã xe đẩy phía sau, môi cậu ta giật giật: "Vậy nếu.. nếu không phẫu thuật.."
Lời còn chưa nói xong, bác sĩ đã nói ra kết quả: "Không phẫu thuật, cô bé ấy không sống qua được mùa hè này."
Trời đất như sụp đổ.
Trước mắt cậu ta là một vùng tối đen, đầu óc ong ong ong, giống như có hàng vạn con ong mật đang kêu vo ve.
"Tôi không tin.. Tôi không tin.. Trà Trà!"
"Sao có thể.."
"Đùa, đùa thôi đúng không!"
Xung quanh là tiếng của Biên Hành và Thẩm Mặc, Hoắc Dĩ Nam từ đầu đến cuối không nói một lời nào, cậu ấy chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ thủy tinh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thời Trà.
Nỗi đau đớn, sự giãy giụa, tiếng kêu gào, sự suy sụp và những giọt nước mắt của cô, tất cả đều là những yếu tố quan trọng khiến cậu ấy mất đi lý trí.
Phía sau là tiếng khóc nghẹn ngào của Trì Tỉnh, không cần quay đầu lại cũng biết lúc này cậu ta đang như thế nào.
Mặc dù Hoắc Dĩ Nam không nói gì nhưng trong lòng cậu ấy cũng khó chịu không kém.
Giống như bên ngoài là một cái lọ thật lớn, không ngừng dung nạp toàn bộ cảm xúc cực đoan của cậu ấy, chờ đợi có một ngày bùng nổ.
Hoắc Dĩ Nam bình tĩnh đến đáng sợ.
Nếu như Cốc Nhân ở đây, chắc sẽ nghi ngờ Hoắc Dĩ Nam có thể lôi bác sĩ nào đó đến đây mà quát ông ta mẹ nó đừng có nói bậy, Trà Trà của cậu ấy rất khỏe mạnh!
Chân tay Thẩm Mặc luống cuống đứng trước cửa sổ, vành mắt đỏ hoe, cậu ấy không dám nhìn bộ dạng của Lâm Thời Trà, bởi vì cậu ấy biết sẽ rất thảm, cậu ấy không thể nhìn thẳng, bởi vì trong lòng cậu ấy, Lâm Thời Trà vĩnh viễn là một thiếu nữ có dáng vẻ tươi đẹp, yên tĩnh mỉm cười đứng dưới tàng cây buổi chiều.
Cô vốn nên luôn như vậy.
Làm sao cậu ấy cam lòng khi Lâm Thời Trà chịu đựng nỗi đau đớn này..
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng bà cụ Lâm cũng tới, bà ấy không cần gậy nữa, run rẩy chạy về phía này, sau khi nghe được tiếng của Lâm Thời Trà bên trong, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa ngất đi.
Tiếp theo chính là cất tiếng khóc lớn: "Cháu ơi! Cháu của tôi!"
Nước mắt giàn giụa, mái tóc bạc trắng.
Mùa hè năm nay dường như rất dài nhưng lại giống như rất ngắn.
Thế giới này thật sự rất tàn khốc, nó sẽ đào thải một bộ phận những người yếu đuối không chút lưu tình. Nhưng mà, từ "chết chóc" này chẳng phải rất xa vời với bọn họ sao?
Tại sao vào thời khắc này lại gần như vậy?
Trước đây bọn họ không hiểu được ý nghĩa của tất cả sinh ly tử biệt và cái chết, mà hôm nay cứ như đã thấu hiểu tất cả.
Cũng chính vì vậy mới khiến người ta khó có thể chấp nhận như vậy.
Cô mới sống mười bảy năm.
Rốt cuộc Lâm Thời Trà có cam tâm hay không? Đến thế giới này đối với cô mà nói, hình như vốn dĩ là đến để chịu khổ, ngoại trừ tình yêu thương của bà nội, cô gần như chưa từng cảm nhận được tình yêu nào khác.
Cho nên cô mới có thể tham lam muốn tất cả mọi người yêu mình như thế sao? Thì ra đây không phải là bệnh công chúa ích kỷ, tham lam mà là sự khẩn cầu hèn mọn.
Sinh mệnh của tôi quá ngắn ngủi nhưng tôi còn chưa cảm nhận được gì cả.
Mọi người có thể yêu tôi không?
Rốt cuộc tình yêu là gì?
Căn phòng yên tĩnh, thiếu nữ tái nhợt nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở của cô mềm mại và đều đặn, mái tóc mềm mại xõa trên gối, tóc mái được vén sang một bên để lộ vầng trán nhẵn bóng.
Biên Hành ngồi bên giường, cứ nhìn cô như vậy, hình như nhìn thế nào cũng không đủ. Cậu ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, giống như đang nắm giữ bảo vật quý giá, không dám dùng sức nhưng lại không nỡ buông ra: "Trà Trà.."
Đột nhiên người trên giường khẽ động mi mắt, ngay sau đó cô mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn trần nhà.
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Biên Hành ở bên cạnh: "Biên Hành.."
"Ừ, là anh." Biên Hành siết c.h.ặ.t t.a.y cô hơn.
"Sao anh lại khóc?" Cô không thể nói lớn tiếng hơn được nữa.
"Anh không có." Biên Hành dụi mắt, vẫn giữ thể diện mà phủ nhận như trước, chỉ là giọng nói đã trở nên khàn đặc.
"Lừa người." Lâm Thời Trà vạch trần cậu ấy.
Nhìn Lâm Thời Trà như vậy, Biên Hành lại rơi nước mắt, cậu ấy không nhịn được cúi thấp người xuống, không muốn để Lâm Thời Trà nhìn thấy mình khóc: "Vì sao em không khóc?" Trái lại cậu ấy lại càng không kìm được.
"Ừm.. Khóc cũng vô dụng thôi." Lâm Thời Trà nở nụ cười dịu dàng: "Lúc cần thiết, rơi nước mắt mới có thể khiến cho mọi người thương tiếc. Nhưng tình trạng bây giờ của em rõ ràng là không cần phải thể hiện khóc lóc đau khổ."
Biên Hành im lặng, không trách Lâm Thời Trà lúc này còn nói những lời khó hiểu kia, một lát sau anh mới mở miệng: "Xin lỗi."
"Hửm?"
"Anh đã nói em ích kỷ, nói em tham lam, nói em không nên ảo tưởng được nhiều người thích như vậy. Anh rất quá đáng, xin lỗi."
"Anh không nói sai, em thực sự rất ích kỷ." Nụ cười bên môi Lâm Thời Trà nhạt đi hai phần, sau đó lại rạng rỡ hơn: "Nhưng mà.. Cho dù như vậy mà mọi người vẫn bằng lòng thích em, có phải chứng tỏ rằng em có thể có được tình cảm của mọi người không?"
"Phải, em rất tốt, em là tốt nhất." Biên Hành nghẹn ngào.
"Vậy thì tốt."
Trì Tỉnh đi mua cháo, xách hộp cháo đi dọc hành lang bệnh viện, khi đi ngang qua phòng làm việc của bác sĩ, cậu ta nhìn thấy bà cụ Lâm đang nói chuyện với bác sĩ ở bên trong.
"Mười phần trăm, vậy là không được, không được, sao có thể như vậy chứ, không thể nào.. Tôi dành dụm nhiều năm như vậy chính là để cho cháu gái tôi phẫu thuật, hôm nay bác sĩ nói với tôi khả năng thành công chỉ có mười phần trăm, rõ ràng lần trước tôi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đây chỉ là một ca phẫu thuật bình thường, rủi ro rất thấp mà!"
Bà cụ Lâm ngồi cạnh bồn chồn không yên, giọng nói già nua lộ ra sự chua xót, bà ấy dành dụm, chắt chiu cả nửa đời người vẫn không trả nổi chi phí phẫu thuật đắt đỏ, đành phải kéo dài thời gian khiến Lâm Thời Trà bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất.
Nhưng bà ấy không cho phép bất cứ ai chỉ trích, bà ấy đã quá khổ sở rồi, lam lũ nuôi nấng Lâm Thời Trà trưởng thành, khi Lâm Thời Trà phát bệnh, đêm nào bà ấy cũng không ngủ được, ngày đêm mong mỏi được phẫu thuật thay tủy cho cháu gái.
Bà ấy tuyệt vọng gào thét, trong lòng tràn đầy nỗi sợ hãi và kinh hoàng: "Không thể nào, không thể nào!" Giọng nói run rẩy không ngừng kêu gào, cây gậy trong tay rơi xuống đất.
Bác sĩ kiên nhẫn khuyên nhủ bà ấy, cố gắng nói cho bà ấy hiểu.
Nhưng lúc này nói đạo lý thì có tác dụng gì?
Bà cụ Lâm như muốn ngã quỵ: "Đứa con trai c.h.ế.t tiệt của tôi thật vô lương tâm, kết hôn với vợ nó được hai năm thì cả hai cùng ngoại tình.. Ly hôn, hai đứa nhìn nhau là thấy chán ghét, ném Trà Trà cho tôi nuôi dưỡng, nhưng sao tôi lại nuôi Trà Trà thành ra nông nỗi này chứ, nó là chỗ dựa duy nhất của tôi.."
Chỉ nghe giọng nói thôi cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của bà cụ Lâm, bà ấy đang tự trách bản thân, cũng đang căm hận chính mình, liên tục đ.ấ.m vào ngực: "Để tôi c.h.ế.t đi, tôi bằng lòng đổi mạng để Trà Trà được sống, hãy lấy tủy của tôi đổi cho con bé đi!" Bà ấy ngồi bệt xuống đất, đ.ấ.m n.g.ự.c gào khóc.
Bác sĩ luống cuống tay chân, bất lực nói: "Bà ơi.. Bà ơi.. Bà bình tĩnh lại đi.. Sinh lão bệnh tử ai cũng không thể nào.."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/21.html.]
Trì Tỉnh xách hộp cháo, đứng im như phỗng, hồi lâu không nhúc nhích.
Trên thực tế đến tận bây giờ cậu ta vẫn không biết nên nói gì, trong lúc nhất thời như người câm, không thể thốt ra một lời nào, ngay cả cử động miệng cũng khó khăn.
Cậu ta tiếp tục đi về phía trước, Hoắc Dĩ Nam ngồi trên ghế dài trước cửa phòng bệnh của Lâm Thời Trà, cầm điện thoại, hình như đang giải bài tập toán gì đó, Trì Tỉnh đột nhiên giật lấy điện thoại của cậu ấy: "Cậu đang làm cái quái gì vậy hả, Hoắc Dĩ Nam?"
Giọng nói của cậu ta khàn đặc.
Hoắc Dĩ Nam bình thản nhặt điện thoại lên: "Đây là bài tập thứ mười cô ấy gửi cho tôi, tôi chưa trả lời cô ấy, làm sao tôi có thể không trả lời cô ấy?"
Trì Tỉnh không nói ra những bài tập mà Lâm Thời Trà gửi cho Hoắc Dĩ Nam đều là những bài cô ấy không biết làm, muốn nhờ cậu ấy giải ra giúp, cậu ta không thể thốt ra sự thật này nhưng cậu ta lại mơ hồ cảm thấy không phải là Hoắc Dĩ Nam không biết.
"Có phải cậu muốn nói.. Cô ấy chỉ đang lợi dụng tôi, muốn tôi làm bài tập hộ cô ấy, cô ấy không thích tôi nhiều như vậy, cô ấy chỉ cần tôi thích cô ấy." Giọng điệu của Hoắc Dĩ Nam có chút kỳ lạ, giống như đang kìm nén điều gì đó.
Trì Tỉnh im lặng.
"Tôi vẫn luôn biết, cũng luôn cam tâm tình nguyện, chỉ vậy thôi."
Một lúc lâu sau, trong không khí vang lên giọng nói tự giễu cợt của Trì Tỉnh: "Con mẹ nó ai mà chẳng như vậy."
Cam tâm tình nguyện, cam tâm tình nguyện, nếu như không phải thật lòng thích thì có ai lại bằng lòng hạ mình, cúi đầu xưng thần với cô, dù sao bản tính của tất cả mọi người đều kiêu ngạo.
"Cậu đứng dậy đi, chúng ta vào trong, đừng để cô ấy nhìn thấy lại không vui." Trì Tỉnh nói.
Một lúc lâu sau, Hoắc Dĩ Nam mới điều chỉnh lại cảm xúc: "Ừ."
Hai người cùng nhau đẩy cửa phòng bệnh, Biên Hành đã kéo rèm cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, cậu ấy đang kể chuyện cười chọc cho Lâm Thời Trà vui vẻ, Trì Tỉnh lấy lại tinh thần, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: "Tránh ra, Trà Trà đói rồi đấy, cả buổi trưa nay chưa ăn gì." Bà cụ Lâm ở nhà hầm canh gà cho Lâm Thời Trà, bây giờ trọng trách chăm sóc cô lại do Trì Tỉnh đảm nhiệm.
Bà cụ Lâm biết Trì Tỉnh thích cháu gái mình nhưng bà ấy không ngờ cháu gái lại có nhiều người theo đuổi như vậy, hơn nữa còn có thể chung sống hòa bình, bà ấy vừa khóc vừa chuẩn bị mọi thứ cho Lâm Thời Trà.
Lâm Thời Trà được Hoắc Dĩ Nam dìu ngồi dậy, tựa vào gối, cô định tự mình húp cháo nhưng lại bị Trì Tỉnh ngăn cản: "Để tôi đút cho cậu, cái tay nhỏ xíu của cậu có cầm nổi bát cháo không?" Miệng thì nói lời quan tâm nhưng lại vô thức mắng cô.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Cổ tay Lâm Thời Trà gầy gò, lộ rõ cả mạch m.á.u xanh tím, trông cực kỳ yếu ớt, quả thật là không còn chút sức lực nào. Cho nên cô cũng không phản đối, ngoan ngoãn nghe lời: "Mọi người ăn cơm chưa?"
Cả ba người đều sững lại: Hình như họ đã quên mất chuyện này, chỉ mải lo lắng cho Lâm Thời Trà.
Hoắc Dĩ Nam thản nhiên đáp: "Ăn rồi." Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hai người còn lại vội vàng phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng tớ ăn rồi."
Lâm Thời Trà vừa húp cháo, vừa đưa mắt nhìn xung quanh, do dự một lát rồi mới hỏi: "Thẩm Mặc.. đâu rồi?"
Trì Tỉnh cũng không để ý xem Thẩm Mặc đã đi đâu, sự chú ý của cậu ta đều đặt hết lên người Lâm Thời Trà, hai người còn lại cũng như vậy, cho nên ngay cả Thẩm Mặc rời đi từ lúc nào cũng không ai biết. Thấy thế, Trì Tỉnh hơi bất mãn, muốn nói tên kia chẳng thích Lâm Thời Trà chút nào nhưng nghĩ lại thì sợ cô buồn nên đành tìm đại một lý do: "Cậu ta có chút việc ở trường, lát nữa sẽ đến."
Biên Hành cũng nói: "Ừ, lúc đi cậu ta còn khóc nữa, nhìn thảm lắm."
Lâm Thời Trà ồ một tiếng, sau đó tiếp tục húp cháo, bầu không khí trong phòng bệnh nhất thời trở nên rất hài hòa.
Bên ngoài cao ốc Giải Trí Thánh Tinh, nơi sản sinh ra một phần ba ngôi sao hàng đầu của showbiz Hoa Hạ, Thẩm Mặc vừa chạy vừa thở hổn hển, tim đập thình thịch, nhân viên lễ tân nhìn thấy Thẩm Mặc thì vội vàng gọi người ngăn cậu ấy lại: "Xin hỏi cậu tìm ai, cậu có hẹn trước không ạ?"
Thẩm Mặc: "Tôi tìm Thẩm Hàn Tinh! Điện thoại của bà ấy không liên lạc được, phiền chị báo với bà ấy một tiếng, tôi tên là Thẩm Mặc."
"Cậu là?" Nữ lễ tân nghi ngờ hỏi.
Thẩm Mặc đáp: "Tôi là con trai bà ấy."
Nữ lễ tân sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười kinh ngạc: "Vâng, cậu vui lòng đợi một lát."
Cô ấy vội vàng cầm điện thoại bàn gọi một dãy số: "Alo, anh Lý, à, xin lỗi vì đã làm phiền anh, con trai chị Thẩm đến công ty rồi, có vẻ như có việc gấp, phiền anh báo với chị ấy một tiếng."
Cúp điện thoại, nữ lễ tân nhiệt tình bưng trà, rót nước: "Tôi nghe nói tam quan Ảnh hậu Thẩm Hàn Tinh có một cậu con trai nhưng trong giới này chẳng ai biết mặt mũi ra sao, không ngờ hôm nay lại may mắn được gặp cậu."
Thẩm Mặc lại giống như không nghe thấy cô ấy nói, cả người như người mất hồn, ánh mắt thất thần, khóe mắt còn hơi đỏ, hình như vừa mới khóc.
Nữ lễ tân cũng rất tinh ý, thấy thế cũng không dám nói gì thêm, đặt cốc nước xuống rồi quay lại làm việc, chỉ len lén lấy điện thoại chụp vài bức ảnh của Thẩm Mặc, trong lòng thầm cảm thán: "Ôi mẹ ơi, đây là nhan sắc thần tiên gì thế này? Vốn dĩ đã thấy chị Thẩm xinh đẹp lắm rồi, không ngờ con trai còn đẹp trai hơn, nhìn dáng vẻ cậu ấy cũng không trang điểm gì cả!"
Mười lăm phút sau, một người phụ nữ tóc nâu xoăn bồng bềnh vội vàng bước ra từ thang máy, bà ấy mặc chiếc váy màu be bó sát, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp, trên vai khoác chiếc áo vest nữ, đi giày cao gót tám phân, đôi môi đỏ rực cực kỳ xinh đẹp.
"A Mặc? Sao thế?" Người đến chính là Thẩm Hàn Tinh.
Vừa nhìn thấy Thẩm Hàn Tinh, nước mắt của Thẩm Mặc lập tức trào ra, thật ra cậu ấy cũng không muốn khóc nhưng không hiểu sao lại không kìm nén được: "Mẹ, mẹ có thể cho con mượn ít tiền được không, con sẽ sớm debut, con nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền trả lại cho mẹ."
Thẩm Hàn Tinh sững người, cau mày, nghiêm túc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Trà Trà bị bệnh, bệnh của cô ấy rất nặng, cô ấy sắp c.h.ế.t rồi." Thẩm Mặc nói năng lộn xộn, cả người chìm trong nỗi sợ hãi tột độ, hoàn toàn coi Thẩm Hàn Tinh là cọng rơm cứu mạng duy nhất: "Mẹ quen biết nhiều người có thế lực như vậy, mẹ có thể tìm bác sĩ giỏi phẫu thuật cho cô ấy được không?"
"Trà Trà.." Thẩm Hàn Tinh nhớ tới cậu con trai này của mình mỗi đêm đều lén lút nhắn tin cho bà ấy, chia sẻ về tình yêu của mình, hết lời khen ngợi bạn gái đáng yêu thế nào, xứng đáng để cậu ấy yêu thương ra sao.
Thẩm Hàn Tinh cũng luống cuống tay chân: "Con trai, mẹ cũng không quen bác sĩ nổi tiếng nào cả. Như vậy đi, mẹ cho con mượn tiền, con cần bao nhiêu? Hay là con đưa mẹ đến gặp cô ấy có được không?"
"Khóc cái gì, con lớn bằng từng này rồi." Thẩm Hàn Tinh vừa nói vừa lau nước mắt cho Thẩm Mặc: "Giờ con còn cao hơn cả mẹ rồi."
"Cảm ơn mẹ." Thẩm Mặc cúi đầu nói.
Bên kia sau khi cho Lâm Thời Trà ăn cháo xong, cô lập tức ngủ thiếp đi. Ba người còn lại đều ở ngoài hành lang, Trì Tỉnh đi đi lại lại, sốt ruột chờ đợi, cuối cùng cũng nhận được điện thoại.
"Mẹ, mẹ có quen bác sĩ nào phẫu thuật ghép tủy giỏi không ạ?" Mẹ Trì Tỉnh là bác sĩ, hỏi thăm bà ấy là chuyện rất bình thường.
"Phẫu thuật cần bao nhiêu tiền?" Hoắc Dĩ Nam hỏi Biên Hành.
Biên Hành nói: "Vừa nãy tôi hỏi bác sĩ rồi, ông ấy không đề nghị phẫu thuật nên chỉ nói sơ qua một con số." Nói rồi, cậu ấy đưa năm ngón tay ra.
Năm nghìn tệ.
Bởi vì một khi bệnh nhân tử vong trên bàn mổ, rất có thể sẽ gây ra tranh chấp y tế mà ca phẫu thuật này chỉ có mười phần trăm cơ hội thành công, tương đương với việc thất bại hoàn toàn, bác sĩ cho rằng chi bằng nên để bệnh nhân an hưởng những ngày tháng cuối đời còn lại.
Hoắc Dĩ Nam im lặng một lát: "Để xem bên Trì Tỉnh có tin tức gì không đã, nếu như tỷ lệ phẫu thuật thành công có thể cao hơn, chuyện tiền nong cứ để tôi lo."
"Sao có thể để cậu gánh vác một mình, chúng ta đều không muốn Trà Trà.." Chữ "chết" nghẹn lại trong cổ họng, Biên Hành vỗ vai Hoắc Dĩ Nam: "Còn có tôi nữa."
Không ngờ bởi vì Lâm Thời Trà, tình huống nhiều năm qua mấy người không chào đón lẫn nhau đã biến mất.
"Điều quan trọng nhất là người bằng lòng cấy ghép tủy cho Trà Trà đâu?" Hoắc Dĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Biên Hành.
Biên Hành ngẩn người, cậu ấy còn chưa nghĩ tới vấn đề này.
Bầu không khí bỗng chốc im lặng.
Bên kia, không biết Trì Tỉnh đang tranh cãi với mẹ mình trong điện thoại về chuyện gì, sắc mặt cậu ta trông có vẻ rất mất kiên nhẫn nhưng không cúp máy, cuối cùng trở nên ủ rũ, đưa tay xoa xoa tóc, hạ giọng xuống, có vẻ như đang cầu xin bà ấy.
Sau khi cúp điện thoại, ánh sáng chiếu ngược từ phía sau khiến Biên Hành và Hoắc Dĩ Nam không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Trì Tỉnh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cậu ta: "Tôi về nhà một chuyến, phiền hai người chăm sóc cô ấy giúp tôi."
"Bỏ chữ" phiền "đi cho tôi." Biên Hành bất mãn.
Hôm nay chắc chắn là một đêm mất ngủ.
Giải đấu liên trường đã hạ màn nhưng những chuyện xảy ra vào buổi trưa lại khiến tất cả mọi người khắc sâu ấn tượng. Không ai biết Lâm Thời Trà đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ chảy máu, còn có bóng dáng bốn đứa con trời chạy như bay. Sau đó bốn nam sinh đều không đến lớp nữa, kể cả Lâm Thời Trà.
Giáo viên và ban lãnh đạo nhà trường cũng im lặng không nói gì về việc này, không để lộ một chút tin tức nào.
Trên mạng, trên Weibo, tin tức về đứa con trai bí ẩn của Thẩm Hàn Tinh lần đầu lộ diện đã leo lên top tìm kiếm, nhan sắc tuyệt thế của cậu ấy khiến cộng đồng mạng dậy sóng, chỉ là người trong cuộc từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, thậm chí còn không đăng ký Weibo.
Thẩm Hàn Tinh cũng không có bất kỳ phản hồi nào.
Người dân trấn Thủy Lộ cực kỳ kinh ngạc, hóa ra Thẩm Mặc thật sự là con nhà nòi, hơn nữa mẹ của cậu ấy còn rất lợi hại!
Sau đó liên tục có bạn học tiết lộ những câu chuyện về Thẩm Mặc. Trong lòng mọi người, hình ảnh một Thẩm Mặc đáng yêu, ngây thơ, tràn đầy sức sống hiện lên rõ nét. Dưới Weibo của Thẩm Hàn Tinh tràn ngập những bình luận muốn gặp Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc cứ ở lì trong phòng bệnh không chịu đi đâu: "Trà Trà, mình hát cho cậu nghe nhé?"
"Ừ." Lâm Thời Trà ngồi bên cửa sổ, mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, ánh nắng bên ngoài chiếu lên gương mặt cô, khiến làn da cô trắng đến mức gần như trong suốt. Cô chỉ mỉm cười nhẹ, Thẩm Mặc vẫn có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn nhịp nhưng cảm xúc trong đó không còn thuần túy là niềm vui nữa mà còn xen lẫn rất nhiều đau lòng.