Trà Xanh Mê Người - 2.2
Cập nhật lúc: 2024-10-23 08:28:56
Lượt xem: 19
Cuối cùng cũng đã tới ngày này.
Nụ cười mỉm trên môi, hàng mi dài cong vút che khuất đôi mắt toát lên vẻ ngọt ngào như mật, dáng vẻ này đúng là giống hệt Lâm Thời Trà mà lúc đó Lục Trì yêu nhất.
Nguyên chủ và Lục Trì đã yêu sớm từ thời trung học, khi đó nguyên chủ cũng ngọt ngào và trong sáng như bây giờ, tỏa sáng trong lòng Lục Trì.
Sau khi Lâm Thời Trà chỉnh lại tóc và trang điểm, cô ngồi bên giường rồi gửi một tin nhắn.
Trên xe đến buổi tiệc, điện thoại di động kêu ting một tiếng, Cố Cảnh Đình mở ra xem, mắt anh ta lập tức nheo lại.
Đó là một bức tranh, một đóa hoa trà mê loạn và đa tình nằm yên trong dòng nước, ánh sáng rực rỡ của nước giống như cầu vồng, những cánh hoa mỏng manh bị dày vò nhưng khi nở lại có chút tả tơi.
Người gửi là Lâm Thời Trà.
Chỉ một tấm ảnh thôi mà đêm hôm đó đột nhiên hiện lên trong đầu Cố Cảnh Đình, Lâm Thời Trà nở rộ dưới thân anh ta, đôi mắt cô mơ màng, khóe môi cong lên một nụ cười quyến rũ đầy mê hoặc như thể muốn dùng hết sức lực để quấn lấy anh ta.
Yết hầu Cố Cảnh Đình trượt xuống, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình, hừ nhẹ một tiếng rồi thì thầm: “Thú vị thật.”
Người phụ nữ này đang quyến rũ anh ta.
Cô đang nhắc anh ta đừng quên đêm đó sao?
Lục Trì nói người phụ nữ này đã mất trí nhớ, bây giờ tuổi tâm lý chỉ có mười bảy tuổi. Cố Cảnh Đình cười mỉa, anh ta càng nhìn càng thấy cô không giống như vậy.
Ngón tay anh ta lướt trên màn hình điện thoại vài lần, cuối cùng lưu hình ảnh vào điện thoại.
Còn đứa bé kia… Sáu tuổi rồi đúng không?
Anh ta phải tìm cách để làm rõ cha ruột của đứa bé là Lục Trì hay là…
Ra khỏi phòng, Lâm Thời Trà vui vẻ xoay một vòng: “A Trì, anh xem có đẹp không?!” Cô vui vẻ như một chú chim nhỏ sà vào người Lục Trì, nhưng đến phút cuối cùng lại dừng lại chờ đợi câu trả lời của anh.
Lục Trì nhìn Lâm Thời Trà hơi ngây người trong chốc lát, sau đó thật lòng khen: “Em là người đẹp nhất.” Trong mắt anh chứa đầy tình yêu chân thành khiến Lâm Thời Trà cảm thấy hơi ngại.
“Thôi mà đừng nhìn nữa, không phải chúng ta sắp đến buổi tiệc sao? Không làm anh mất mặt là được rồi.” Lâm Thời Trà ôm lấy cánh tay của Lục Trì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-me-nguoi/2-2.html.]
Lục Trì thuận theo đi ra ngoài, dọc đường đi vẫn nghe thấy Lâm Thời Trà hỏi: “Đẹp thật không?” Cô chỉ muốn nghe Lục Trì khen mình.
Dì Lâm đang quét dọn phía sau lắc đầu, không biết đang thương hại ai.
“A, còn Tiểu Tô nữa!” Hình như Lâm Thời Trà chợt nhớ ra.
Lâm Bạch Tô là đứa trẻ sáu tuổi Lâm Thời Trà luôn dẫn theo, Lục Trì đã sắp xếp cho cậu bé đi học. Lục Trì cưng chiều nói: “Em đó sao lại bất cẩn như vậy? Bây giờ mới nhớ tới con trai của anh sao? Anh sắp xếp xong rồi, lát nữa sẽ nói ông Lý lái xe đón con về nhà.”
Lâm Thời Trà bĩu môi: “Hừ.” Sau khi hừ một tiếng cô nói: “Không phải con của anh, đó là con của em.”
“Được rồi là con của em, con của em.” Lục Trì không để tâm, hơi bất lực trước sự trẻ con đáng yêu của Lâm Thời Trà.
Lâm Thời Trà vui vẻ mở cửa xe ra ngồi vào trong.
Ôi cô đã nói trước Lâm Bạch Tô không phải con của Lục Trì rồi, là do anh không chịu tin thôi.
Rất nhanh đã đến buổi tiệc, buổi tiệc được tổ chức trên tầng cao nhất của tòa nhà Đỉnh Phong, khi Lâm Thời Trà và Lục Trì tới, họ lập tức nhìn thấy Cố Cảnh Đình bước ra từ trong xe ở phía trước.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Cả hai người đều không ngờ lại gặp nhau ở đây, nụ cười trên môi Lục Trì lập tức biến mất, Lâm Thời Trà vẫn còn nhớ hôm đó Lục Trì đã đe dọa Cố Cảnh Đình rằng sẽ không bỏ qua cho anh ta, nhưng bây giờ Cố Cảnh Đình vẫn bình an.
Lục Trì thực sự không ra tay Lâm Thời Trà cũng hiểu phần nào lý do, nguyên nhân cũng chỉ là Cố Cảnh Đình lấy việc Lâm Thời Trà bị mất trí nhớ để uy hiếp, Lục Trì sợ Cố Cảnh Đình nói cho cô biết sự thật nên tạm thời không dám ra tay.
Còn về lý do tại sao sáu năm trước không ra tay, tạm thời Lâm Thời Trà vẫn chưa biết được.
Chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ mà Lâm Thời Trà không biết rõ, cần phải tìm hiểu cẩn thận, nhưng cô cũng không vội.
Cố Cảnh Đình nhướng mày: “Cô Lâm, nửa tháng không gặp em ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.” Anh ta nói rồi nở một nụ cười khó hiểu.
Người đàn ông này không hề sợ hãi, dám nói chuyện với Lâm Thời Trà như vậy trước mặt Lục Trì.
Lâm Thời Trà sợ hãi đứng sau lưng Lục Trì, nắm chặt ngón tay của Lục Trì nói nhỏ: “A Trì, chúng ta đi đi, em sợ…”
Lục Trì quàng tay qua ôm vai Lâm Thời Trà: “Đừng sợ.”
Trong khoảnh khắc cúi đầu ngắn ngủi, ánh mắt Lâm Thời Trà và Cố Cảnh Đình giao nhau, dù chỉ trong nửa giây nhưng trong đó chứa rất nhiều điều.
Cố Cảnh Đình cười càng lớn hơn, anh ta không nói gì: Ha, quả nhiên người phụ nữ này không hề mất trí nhớ.