Tổ Hợp Công Ty Giải Trí - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-07-02 22:43:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thân Văn Duệ nước mắt rưng rưng vò vò đầu mình: “Từ sau khi đến công ty giải trí Tiên Phàm, tóc của tôi xui xẻo đến tám đời.”
Lý Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm nhìn trên đầu Thân Văn Duệ, trách không được vì sao kiểu tóc lúc đầu của Thân Văn Duệ lại y như vua sư tử lông vàng, thì ra đó không chỉ đơn giản là tóc, mà là từng sợi râu nhân sâm giá trị xa xỉ nha.
Nhìn thấy ánh mắt bao hàm đồng tình của Lý Tiểu Tiểu, Thân Văn Duệ lau nước mắt xót xa, bạch bạch bạch chạy đến bên người Trần Đại Hà đã té xỉu, nhấc râu nhân sâm trong tay lên: “Chỗ tôi có râu sâm dại.”
Nghe thấy ba chữ râu sâm dại, tất cả mọi người dời ánh mắt lại đây hết cả, ngắm nhìn sợi râu sâm trên tay Thân Văn Duệ kia, đều lộ ra thần sắc hoài nghi: “Có râu sâm dại thô như vậy sao? Nhân sâm này bao nhiêu tuổi vậy hả?”
“Để tôi nghĩ, nhân sâm này hẳn là có 2863 tuổi 103 ngày đi.” Thân Văn Duệ đưa râu sâm trong tay cho trợ lý của ông Trần, nghiêm túc nói: “Mau mau cho Trần lão ngậm, nhân sâm này trân quý lắm.”
Trợ lý Vương Thánh Hạ của Trần Đại Hà nhìn nhân sâm trong tay Thân Văn Duệ có chút chần chờ, anh ta ở bên người Trần lão 5 năm rồi, đối với hình thái lớn nhỏ của nhân sâm dại mà Trần lão ăn hằng ngày đều rất hiểu biết.
Nhìn hình thái của râu sâm này xác thật giống như nhân sâm dại, vị sâm cũng đậm, nhưng mà không thể không nói, râu nhân sâm lớn như vậy mà nói là hoang dại, anh ta thật sự là không quá tin tưởng, xem như có là trồng thì cũng rất khó nhìn thấy cọng lớn như vậy.
Theo lý mà nói, dưới tình huống hiện tại này đây có đã tốt hơn so với không có rồi, nhưng con người Vương Thánh Hạ này quá mức cẩn thận, không quá dám muốn cho Trần Đại Hà ăn nhân sâm lai lịch không rõ, sợ Trần lão ăn rồi có gì sai sót, chính anh ta phải đến gánh trách nhiệm.
Thân Văn Duệ tuy tư tưởng đơn thuần nhưng mà cũng không ngốc, vừa thấy Vương Thánh Hạ ấp a ấp úng rút tay về sau là liền biết gã này không đáng tin cậy.
Cậu tiến lên đưa tay đẩy Vương Thánh Hạ ra, chính mình thì đưa một tay mở hàm dưới của Trần Đại Hà ra, tay kia thì nắm chặt sợi râu sâm dại kia, nhỏ nước của râu sâm dại vào miệng Trần Đại Hà.
Tuy chỉ có vài giọt ít ỏi không có mấy, nhưng hương vị nhân sâm nồng đậm vẫn phiêu tán ra, người vây bên cạnh đều không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, đều có cảm giác tinh thần chấn động, tai rõ mắt sáng.
Thân Văn Duệ thả lỏng cằm Trần Đại Hà ra, lại nhẹ nhàng ấn vài cái chỗ mấy cái huyệt.
Theo động tác ấn huyệt của Thân Văn Duệ, ngón tay Trần Đại Hà giật giật, tiếp đó chậm rãi mở mắt.
Thấy Trần Đại Hà tỉnh, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Đạo diễn càng là mất sức dựa vào tường, nâng cánh tay lên lau mồ hôi trên trán xuống, cảm thấy cả người mình đều ướt nhẹp.
Nói thật, bắt đầu từ một khắc Trần Đại Hà té xỉu kia, đạo diễn liền có chút hối hận khi mời Trần Đại Hà tới diễn khách mời.
Dù cho diễn viên gạo cội có thể thêm mấy phần vinh dự cho phim của mình đi nữa, nhưng thân thể này cũng thật làm người ta đau đầu, động một cái liền té xỉu thật sự là làm người ta sợ hãi.
Đạo diễn cảm thấy tâm tình của mình lúc cao lúc thấp y như ngồi xe qua núi ấy, nếu mà tim có chút vấn đề gì, ông ta cũng có thể cùng nhau ngất với Trần lão mất.
May thay Trần lão cát nhân có thiên tướng, tỉnh lại rồi.
Thân Văn Duệ thấy ánh mắt Trần Đại Hà khôi phục sáng sủa, liền nới tay cười với ông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trợ lý Vương Thánh Hạ thấy thế thì nhanh chóng xáp lại, đẩy Thân Văn Duệ sang một bên, vẻ mặt lo lắng mà quạt cho Trần Đại Hà, không quá yên tâm hỏi: “Trần lão ngài thấy sao rồi?”
Đạo diễn cũng nhanh chóng lại đây hỏi han ân cần theo: “Tôi đã gọi xe cứu thương, hồi nữa ngài đến bệnh viện kiểm tra cho kỹ, như vậy bọn tôi mới có thể yên lòng.”
“Không có chuyện gì lớn, bệnh cũ thôi.” Trần Đại Hà vịn Vương Thánh Hạ ngồi dậy, chép chép lưỡi đột nhiên hỏi: “Vừa nãy cho tôi ăn gì thế? Vị sâm này cũng thật nồng! Vừa nãy tôi chính là bị hương vị nhân sâm kia đánh thức.”
Vương Thánh Hạ chột dạ nhìn nhìn Thân Văn Duệ, ấp a ấp úng nói: “Hôm nay con quên mang mảnh sâm cho ngài, cái được dùng là nhân sâm của một người mới của đoàn phim.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/to-hop-cong-ty-giai-tri/chuong-45.html.]
Đạo diễn nhanh chóng quay đầu tìm Thân Văn Duệ, thấy cậu đã dạo tới dạo lui trở lại trong góc, vội vàng hô một tiếng với cậu ấy: “Thân Văn Duệ, lại đây!”
Trong khoảng thời gian Thân Văn Duệ quay phim này đã bị đạo diễn gọi đến thành phản xạ có điều kiện rồi, vừa nghe thấy tên mình thì lập tức chạy tới.
Đạo diễn túm lấy cánh tay Thân Văn Duệ, kéo cậu đến trước mặt Trần Đại Hà: “Vừa nãy cậu ấy đưa nhân sâm của mình cho ngài dùng, nghe nói còn là nhân sâm dại đấy.
Đúng rồi, cậu ấy tên Thân Văn Duệ, là một người mới mới xuất đạo, cậu nhóc này thành thật lắm.”
Trần Đại Hà vịn bả vai trợ lý đứng lên, trịnh trọng nói lời cảm tạ với Thân Văn Duệ: “Vừa nãy đa tạ cháu đã cứu tôi, nhân sâm dại mà cháu dùng mới nãy mua bao nhiêu tiền, tôi bảo người gửi tiền cho cháu.”
Vấn đề này làm cho Thân Văn Duệ có chút khó xử: “Con còn thật không biết mua bao nhiêu tiền.
Thật ra thì có tiền hay không cũng chả sao cả, con cũng không có chỗ gì cần đến tiền, cần nhiều tiền quá cũng chẳng có gì hữu dụng.”
Trần Đại Hà nở nụ cười: “Vậy tôi có thể nhìn nhân sâm của cháu không.”
Thân Văn Duệ đưa râu sâm dại trong tay cho Trần Đại Hà: “Nếu ông thích thì tặng cho ông, một tấc tinh hoa trên sợi râu sâm này đã bị con nặn ra nhỏ vào miệng ông rồi, nhưng mà dược hiệu của đoạn còn lại kia vẫn còn.
Ông lấy về pha nước uống đi.”
Trần Đại Hà vươn hai tay nhận lấy, đương lúc nhìn thấy râu sâm thì vẻ mặt chấn động, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Bảy năm trước Trần Đại Hà có làm phẫu thuật ung thư, sau đó thân thể ông vẫn luôn rất suy yếu.
Vì thế nên Trần Đại Hà tìm rất nhiều bác sĩ, uống vô số thuốc đông y, nhưng hiệu quả cũng không lớn.
Cuối cùng Trần Đại Hà tìm được một lão thầy thuốc nổi tiếng, lão thầy thuốc nổi tiếng bắt mạch cho ông xong liền khai một phương thuốc, mỗi ngày dùng nhân sâm pha nước để bổ khí.
Trần Đại Hà diễn kịch cả đời, không thiếu nhất chính là tiền.
Nếu đã cần dùng nhân sâm bổ khí, vậy thì chắc chắn sẽ mua tốt nhất.
Ông không chỉ nhờ người đến núi Trường Bạch mua nhân sâm dại, trong hiệu thuốc đông y quen thuộc đúng lúc mua được nhân sâm tốt cũng sẽ để ông chọn trước.
Dần dà, đến giờ Trần Đại Hà rất là quen thuộc với nhân sâm, đưa một củ nhân sâm vào tay chỉ cần nhìn một cái rồi nếm thử là ông có thể nói ra được là hoang dại hay là nuôi trồng, cũng có thể phán đoán được số năm xêm xêm, đã được xem như chuyên gia giám định trên phương diện nhân sâm này rồi.
Trần Đại Hà tự nhận là cũng từng thấy không ít nhân sâm tốt, nhưng sau khi nhận lấy nhân sâm trong tay Thân Văn Duệ lại rất là khiếp sợ, cái này vừa nhìn chính là râu sâm dại, xem phần bị bẻ gãy thì hẳn là vừa bẻ xuống không lâu, dược tính đủ, vị sâm cũng nồng, quan trọng là râu sâm thô thế này nói là hơn một ngàn năm cũng có người tin.
“Thân Văn Duệ, cháu thật đúng là bỏ được mà, nếu mà là tôi thì chưa hẳn là có thể nguyện ý lấy nhân sâm tốt như vậy ra cứu người.” Trần lão cảm thán nói: “Đa tạ cháu nguyện ý dùng nhân sâm trân quý thế này cứu tôi.”
Đạo diễn ở cạnh nhìn hiếu kỳ: “Trần lão, râu sâm này rất đắt sao?”
“Cái này không phải là vấn đề đắt hay không, mà là có bao nhiêu tiền cũng không mua được.” Trần lão nhìn Thân Văn Duệ, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cháu xác định là tặng râu sâm này cho tôi?”
Thân Văn Duệ giơ tay lên sờ gốc tóc trên đỉnh đầu mình: “Con thấy thân thể ông rất cần nhân sâm, nhân sâm bình thường với ông mà nói thì có khả năng không đủ dược hiệu, cọng này của con cũng đủ gọi lại sinh cơ của ông.”
Trần Đại Hà gật gật đầu: “Nói thật, tôi đúng thật là cần cọng nhân sâm này, cho nên tôi cũng liền không khách sáo với cháu.