TN70: Nàng Dâu Kiều Diễm Của Đại Viện - Chương 97: Tranh thủ thời gian rút lui đi

Cập nhật lúc: 2025-09-01 17:16:19
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Táo : "Ta đại tẩu thật cách biểu đạt."

Hoắc Tiểu Mạn siết chặt đôi đũa: "Ngươi!"

Nhận thấy sắc mặt Tiêu Văn Sinh thoải mái, nàng nuốt ngược lời định .

Thức ăn dọn lên bàn, ngươi một đũa, một đũa. Món Gia Tước Nhi ăn tới đáy, chỉ còn một chút dầu bã, Cốc Tú Phương dùng màn thầu chà xát đáy đĩa đưa cho Vọng Nguyệt: "Ăn nhiều một chút, mau lớn."

Màn thầu dính dầu bã bóng loáng, Vọng Nguyệt ăn mà mặt mày sáng rỡ, mang theo nụ vui vẻ thỏa mãn.

Hai mươi cái chè trôi nước mỗi chia hai ba cái, một bát canh tròn hơn nửa bát, nhưng cũng tệ, ít nhất uống miệng canh nóng hổi.

Khương Táo thổi thổi chè trôi nước, cẩn thận từng li từng tí cắn một miếng nhỏ ở rìa, nhân bánh hạt vừng đen sánh mịn từ miệng nhỏ chảy , nàng lập tức hút sạch sẽ.

Hương vừng nồng đậm chiếm trọn khoang miệng, ngọt ngào.

Ăn xong bữa tối, Khương Táo cùng Tiêu Thủy Sinh trở về phòng ngủ, màn cửa buông xuống, nàng Tiêu Thủy Sinh từ phía ôm lấy, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Mấy ngày nữa nàng đến kỳ, chịu nổi mà chịu khó.

Ánh đèn mờ nhạt, nàng cắn nát cả bờ môi.

Đến nửa đêm, động tĩnh trong phòng mới lắng xuống.

Qua mười lăm tháng Giêng, nhà máy trở hoạt động.

Thường Tam Hỉ trở thành lớp trưởng chính thức, tinh thần phấn chấn tới việc.

Nàng giảm bớt nhiệm vụ cho Khương Táo một chút, để nàng dành nhiều thời gian hơn theo Tôn sư phó học tập.

Khi việc, Khương Táo là một Tam nương liều mạng, đó dùng sức nâng tay, xoẹt xoẹt xoẹt gạt bột mì , nhanh đến mức sắp xuất hiện tàn ảnh, sớm hơn một giờ so với để theo Tôn Lập Căn học bánh.

Khương Táo bớt việc sống, cũng nên tiếp nhận.

Thường Tam Hỉ sắp xếp, nàng giao việc sống cho Vương Mỹ Lệ.

Không tính là nhiều, chỉ là việc Khương Táo nửa giờ thì khác một giờ, Vương Mỹ Lệ thêm một giờ việc sống so với bình thường.

Ăn Tết xong, ít nhiều đều mập lên một chút, cần thêm thịt mà sắc mặt cũng hơn, chỉ Vương Mỹ Lệ gầy hai vòng.

Muốn ban bánh nhất định, nàng đầu tiên nảy sinh ý nghĩ .

Dì nhỏ giờ còn là trưởng lớp, Thường Tam Hỉ cố ý gây khó dễ nàng, ai bênh vực nàng, , cũng đoán chuyện mật báo cho huyện thành năm ngoái phần của nàng.

Ai cũng khinh thường nàng, còn xa lánh nàng, coi nàng như con rệp.

Vương Mỹ Lệ và Khương San giống , nàng kẻ thua cuộc chịu nhục mạ, đây là cái nàng nên chịu.

Chỉ là thời gian thể cứ mãi như , nàng nên để thoát khỏi cảnh , để bản hơn?

Giữa trưa nghỉ ngơi.

Khương Táo hâm nóng cơm xong cùng Thường Tam Hỉ ăn cơm. Vừa xuống, Khương San nâng bụng bầu tới.

Bụng nàng ít nhất năm tháng.

Thường Tam Hỉ dùng cùi chỏ huých nhẹ cánh tay Khương Táo, nhỏ: "Khương San đang về phía ."

"Không nàng gì, ngươi tự cẩn thận một chút, thấy nàng cầm hộp cơm trong tay kìa, lát nữa đừng bệnh mà trực tiếp đổ lên đầu ngươi."

Trong mắt Thường Tam Hỉ, Khương San = bệnh tâm thần.

Khi Khương San tới, Thường Tam Hỉ lập tức cúi đầu ăn cơm, giả vờ thấy nàng, chào hỏi nàng.

Sau khi kết hôn, cơm Khương Táo mang theo rõ ràng hơn so với khi ở nhà đẻ, cơm gạo, trứng chiên, thỉnh thoảng còn thể thấy thịt, hôm nay liền thịt, Cốc Tú Phương cho nàng mang theo ớt xanh xào khoai tây với thịt.

Ớt xanh mềm nhũn, khoai tây vàng ươm, trộn lẫn với miếng thịt ba chỉ mập mạp.

Khương San đặt hộp cơm cạnh Khương Táo, xuống chỗ trống.

Nàng liếc cơm của Khương Táo, mặt hiện lên vẻ vui, đều là con dâu nhà họ Tiêu, Khương Táo ăn còn ngon hơn nàng nhiều lắm!

Nàng ăn là cơm lương thực thô, khoai tây hầm cải trắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tn70-nang-dau-kieu-diem-cua-dai-vien/chuong-97-tranh-thu-thoi-gian-rut-lui-di.html.]

Khi đất rau xanh, bà bà của nàng đổi cách chế biến cho nàng ăn đậu hầm cải trắng, cải trắng hầm khoai tây, đây là một món ăn, ở nhà bọn họ, món nào xếp đầu (xếp phía ), món nào là món chính, cho nhiều!

Không ăn hai loại, chính là rau cải cắt thành sợi dưa muối.

Nàng thèm, Tiêu Minh Sinh cắt cho nàng một miếng thịt.

Mỗi lời thoát khỏi miệng, bà bà của nàng liền từ góc khuất xuất hiện, la hét om sòm nàng sống, nghĩ đến Tiêu Diệp Đồng cùng Tiêu Diệp An cũng ăn cơm, trong nhà năm miệng ăn, no bụng là , riêng nàng ăn thịt.

Tiêu Minh Sinh hôn nhân hào phóng, ôn nhu, khi kết hôn thái độ lạnh nhạt, chỉ quan tâm việc sống bên ngoài, quan tâm chuyện trong nhà, tiền lương giao cho , keo kiệt, ngược cũng cùng theo một lúc tranh cãi, ăn thịt, uống canh, tranh cãi xong cùng nàng mắt lớn trừng mắt nhỏ, cùng chờ xem ai đói !

Khương San hiểu rõ.

Tiêu Minh Sinh cố ý, đưa tiền cho để kẻ .

Có thể nàng cũng cách nào, chỉ thể nghĩ biện pháp dùng tiền trong túi của mua chút thịt ăn.

Ôi...

Trước ở nhà cần cân nhắc những chuyện .

Tiền ở nhà đẻ cơ bản đều dùng để mua công việc cho nàng, nếu thể chuyển chính thức trở thành công việc chính thức, một tháng chỉ mười mấy khối tiền lương, đợi sinh con, đừng ăn miếng thịt, ăn no cũng thành vấn đề.

Khó khăn nhất mắt còn việc chuyển chính thức và chuyện khi sinh con.

Mà là đứa nhỏ thể sinh !

Khương San cạnh Khương Táo phiền muộn thở dài bao nhiêu .

Trong hộp cơm của Khương Táo, khoai tây lẫn cơm ăn gần hết, Khương San cứng đờ cúi đầu xuống, mở hộp cơm, từ bên trong gắp một miếng đậu phụ phẩm tướng nhất đặt chén Khương Táo.

Ai dám ăn đồ ăn nàng cho?

Khương Táo vội vàng che hộp cơm, hề ngạc nhiên, Khương San từ đến nay là vô lợi bất khởi sớm ( lợi sẽ gì), tất nhiên việc cầu nàng, mới thể bỏ một chút lợi ích.

"Làm gì? Nói thẳng."

Khương San cũng hiểu rõ đạo lý "lâm thời ôm chân Phật, chắc hiệu quả". Nàng cầu cũng hòa hoãn một chút.

"Không chuyện gì cả, tỷ, gần đây là do mang thai, là qua tuổi lớn hơn một tuổi, bỗng nhiên hiểu nhiều đạo lý, , khi dễ ngươi, xin ngươi."

"Hai là đường tỷ , m.á.u mủ tình thâm, ngoài ai thể thiết bằng chúng ."

Đời Khương Táo xem bao nhiêu màn kịch đầy kịch tính của Khương San.

Sớm miễn dịch!

Thường Tam Hỉ từng thấy a!

Tay nàng nắm chặt đũa, thể tin, kinh ngạc, thể nào chấp nhận Khương San.

Hạt cơm bên mép, một viên, hai viên, ba viên, tiếp theo từng hạt từng hạt rơi xuống.

"Điên !"

"Bị điên nghiêm trọng hơn!"

Nàng như gặp đại địch mà nắm lấy cánh tay Khương Táo lay lay: "Đừng ăn, tranh thủ thời gian rút lui , lưng lông tơ và nổi da gà sắp rụng !"

Khương San thể chịu đựng loại nhục nhã : "Thường Tam Hỉ ngươi ý gì, cùng tỷ chuyện, ngươi khích bác cái gì chứ?"

"Ta tìm nàng gây phiền phức, là tới cầu hòa!"

Thường Tam Hỉ càng sợ hơn: "Đi nhanh , chắc là thứ bẩn thỉu nào nhập , ăn tết nhà các ngươi tảo mộ (quét dọn mộ) ? Có nàng quá n.g.ự.c ?"

Cơm còn ăn xong, bây giờ?

Khương Táo kéo Thường Tam Hỉ xuống: "Ăn , nàng là chuyện cầu , phía vài lời ho, chút chuyện đệm."

Nàng thật tò mò, chuyện gì thể khiến Khương San khó xử đến mức , lay lay ăn nốt phần cơm còn , mặt chút đổi : "Rốt cuộc chuyện gì, mau ."

Nghe xem , dù nàng cũng sẽ đồng ý.

Khương San trừng mắt Thường Tam Hỉ, đầu hạ thấp giọng : "Vậy ngươi nhưng tức giận, chính là......"

Loading...