Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:44:26
Lượt xem: 0

Nghe Tùng nói vậy, tôi có buồn đôi chút nhưng cũng không phải giận anh nên không tra hỏi anh thêm chuyện gì nữa. Nhanh chóng nhắm chặt đôi mắt tựa lưng vào thành ghế rồi mặc kệ Tùng muốn đưa tôi đi đâu tôi cũng không quan tâm vì hiện giờ do đi ngoài nắng lâu với tốc độ xe chạy khá nhanh nên tôi hơi choáng.Chỉ muốn ngồi im nghỉ ngơi.

Tùng thấy tôi im lặng anh cũng không bắt chuyện với tôi thêm câu nào. Chỉ lặng lẽ nhẹ nhàng choàng tay qua đỡ lấy đầu tôi đặt lên tay anh sau đó kéo tôi tựa luôn vào vai anh, rồi anh ôm chặt.

Tôi thiếp đi ngay sau đó bằng sự ấm áp và bình yên anh mang đến nên ngủ một giấc ngon lắm. Cho đến khi có tiếng nói quen thuộc nói nhỏ vào tai tôi tôi mới giật mình mở mắt ra

"Ngọc Đào dậy đi. Đến nơi rồi em!

Tôi nheo mắt và ngóc đầu dậy thì cảm nhận chiếc xe đã dừng hẳn, ngó nhìn ra bên ngoài tôi đứng hình khi vô cùng ngạc nhiên với khung cảnh vô cùng nhộn nhịp và hào nhoáng trước mắt mình. Quay sang Tùng tôi liên tục hỏi, cơn buồn ngủ cũng bay mất thay vào đó là sự tỉnh táo vô cùng hiện ra trên gương mặt

" Anh đây...đây là đâu...sao mà nhìn đẹp và lạ lẫm quá vậy hả anh!

Tùng thoáng nở nụ cười sáng như ánh nắng , anh khẽ véo nhẹ đầu mũi tôi rồi bảo

"Có gì mà nhìn em ngạc nhiên quá vậy hả? Thích không?

Tôi gật đầu, trong lòng rộn lên khi đôi mắt đang dán chặt vào quang cảnh bên ngoài

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-66.html.]

" Em thích chứ? Lần đầu tiên em được mở rộng tầm mắt thế này. Anh xem nè ở đây người ta xây nhà cao tầng không hà, lại còn xây cạnh nhau rất nhiều nữa, lại còn có rất nhiều cột đèn và cả hàng quán rất nhiều luôn. Nè ..nè anh nhìn sang bên kia đi...bên đó là gì? Sao họ trồng nhiều cây xanh...lại còn trang trí rất nhiều hoa nửa...kia nửa cái xe gì mà dài dữ vậy anh.

Trái với những thắc mắc liên tục của một đứa con gái nhà quê như tôi đáng lẻ ra Tùng phải cảm thấy rất phiền nhưng đằng này anh lại rất ân cần và nhiệt tình giải đáp cho tôi nghe

"Ở đây là trên phố, xưa người ta gọi là Sài Gòn, bây giờ gọi cái tên thân mật mang tên vị lãnh tụ của nước ta đó là thành phố Hồ Chí Minh đó em. Kinh tế ở thành phố thì họ phát triển sớm hơn quê mình nên cuộc sống của họ đã sớm hiện đại hóa lên rồi, sau này ở quê mình cũng sẽ từ từ phát triển như thế này nè. À bên đó người ta xây công viên nên sẽ trồng nhiều cây xanh để che bóng mát. Còn nữa đằng kia là xe buýt em ạ, xe này rất thuận tiện cho nhiều người dân dưới vùng nông thôn lần đầu lên trên này khi em muốn đi đến địa chỉ nào thì chỉ cần bước lên xe và có tài xế hướng dẫn cho mình.

Tùng càng nói tôi càng được mở mang tầm mắt, nên cứ thế mãi lo hướng đôi mắt quan sát thật kỹ từng con đường, từng ngôi nhà, từng dòng người qua lại trong sự thích thú và ngưỡng mộ. Cho đến khi nghe anh Hải tài xế quay xuống cất tiếng hỏi , tôi mới vội vàng thu tầm mắt trở về

" Cậu hai bây giờ mình đi đâu trước.

Ngay khi nhận được câu hỏi Tùng liền liếc mắt nhìn sang tôi mấy giây khiến cho tôi hơi chột dạ đôi chút. Rồi Tùng quay lại chính diện,tay anh đưa xuống rút trong túi quần tây màu đen ra một tờ giấy nhỏ. Anh nhìn anh Hải bình thản cất lời

"Cậu cho xe đến một chợ Lớn gần đây đi. Tôi muốn mua một ít đồ, sau đó chạy đến chỗ tiệm xe hơi theo địa chỉ như trong tờ giấy này ghi nhé.

Anh tài xế nghe Tùng nói liền lập tức nhận lấy tờ giấy nhỏ Tùng đưa rồi tiếp tục cho xe chạy đi.

Ngồi cạnh bên khi cuộc trò chuyện của Tùng kết thúc tôi liền lập tức nhìn sang anh ngập ngừng một lúc sau đó trưng ra bộ mặt ngây thơ rồi hé miệng thỏ thẻ hỏi anh cái điều mình đang thắc mắc khi nghe được cụm từ trong câu trả lời của Tùng vừa rồi với anh Hải tài xế

" Anh...cái gì mà...chợ Lớn mà anh vừa nói đó là chợ ...gì vậy? Có giống chợ ở quê mình không anh?

Loading...