Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 50
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:42:31
Lượt xem: 0
" Em định đi đâu à?
Nghe Tùng hỏi tôi mới chợt nhớ ra mình định làm gì liền trả lời nhanh
"Em định đi ra ngoài uống nước, tự nhiên thấy khô cổ quá!
" Ừ vậy em đi uống nước đi, tranh thủ rồi vào ngủ. Khuya rồi.
"Ừ. Anh cứ ngủ trước. Xíu em vào sau.
Tôi với tay lấy cái áo khoác thêm vào người rồi mở cửa đi xuống bếp. Vì đã khuya, mọi người đã ngủ say, ngoài hành lan chỉ mở mỗi bóng đèn nhỏ,nên ánh nhìn của tôi cũng bị hạn chế,bước đi cũng khó khăn hơn vì không nhìn thấy rõ mọi vật.
Cuối cùng cũng xuống được tới phòng bếp, tôi mò mẫm đi đến cái bình nước lọc, định vặn nước ra ly uống rồi đi trở về phòng thì bất ngờ bên tai tôi nghe được một âm thanh lạ.
Kẹt…
Tôi đứng hình, tay chân hơi run,cố nín thở,vểnh tai lên nghe lại một lần nữa xem là có phải mình đang nghe nhầm hay không…
Kẹt…..kẹt….kẹt…
Trong đêm khuya tiếng kèn kẹt vang lên nghe sao mà rợn cả óc, sống lưng tôi lạnh toát, mồ hôi trên người nhanh chóng túa ra ướt đẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-50.html.]
Tôi đã từng nghe qua những câu chuyện ma mà mọi người hay đồn thổn rồi kể lại, dù không biết ma có tồn tại thật hay không nhưng những câu chuyện ấy vẫn rất ám ảnh đối với tôi, ngay lúc này cũng thế, giữa bốn bề im lặng, cái âm thanh quỷ dị đó vang lên,nỗi sợ hãi trong tôi mỗi lúc càng nhiều, đôi chân mềm nhũn, muốn chạy cũng chẳng chạy được.
Tôi rùng mình,tim đập liên tục như muốn văng ra khỏi lồng ngực,trong miệng hai hàm răng va liên tục vào nhau run lên cầm cập,cả thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Vẫn nghĩ chắc là mình gặp ma thật rồi nên tôi nhắm tịt luôn hai mắt, trong miệng liên tục niệm phật để trấn an, cũng như theo quan niệm dân gian niệm phật để ma quỷ không đụng chạm được đến mình rồi nhanh chân chuồn đi.
Thế mà khi tôi vừa lấy lại được tinh thần, sẵn sàng ba chân bốn cẳng chạy đi khỏi cái phòng bếp này thì bất ngờ bên tai tôi, tôi nghe được tiếng xì xào, cũng còn run lắm, nhưng cảm nhận được là tiếng người nói chuyện nên tôi bình tĩnh cố nán lại
Tiếng lầm bầm của bà v.ú cất lên. Tôi nghe rõ là tiếng của bà ấy không nhầm đi đâu được.
"Cái con này, cất cũng kín nhĩ.Để xem ngày mai mày làm sao ăn nói với mọi người. Cái tội cãi tao thì nhận hậu quả thôi.
Tôi nhẹ bước chân đi đến gần hơn, rồi cố căng mắt ra nhìn, phía cái tủ bếp bóng bà v.ú mờ mờ một màu đen thui, rồi tiếp theo đó là tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên, tôi thấy bà ấy mở từng thang thuốc trong tủ sau đó đưa tay vào trong áo lấy ra cái thứ gì đó, bà ấy rắc từng tý vào mấy thang thuốc sau đó gói lại cẩn thận và cất vào chỗ cũ.
m thanh kèn kẹt một lần nữa lại phát ra, lúc này tôi mới biết là do tiếng động của cánh cửa tủ. Rồi bà v.ú lẻn đi nhanh trong bóng tối,chắc đang đắc ý lắm, còn tôi tôi chỉ khẽ thở dài, trên miệng vô thức nở ra một nụ cười lạnh lẽo.
Tôi có nghe qua con Linh nói nó cất thuốc của bà cả trong tủ bếp, vậy lúc nảy bà v.ú làm thế là chắc chắn muốn hại bà cả rồi, cả cái lần hôm bà cả bị sốc thuốc cũng là do chính bà v.ú làm luôn.
Ôi mẹ ơi, phát hiện ra chuyện này tôi không khỏi rùng mình, không thể nghĩ được trên đời này lại có loại người nham hiểm,thâm độc bày ra cái chuyện thất đức như v.ú Huệ vậy.Nếu lỡ bà cả mà c.h.ế.t thì trong chuyện này bà ta được lợi ích gì? Tại sao lại nhẫn nhân như thế? Cái lý do tôi không làm sao nghĩ ra cho được.
Bước nhẹ lại cái tủ tôi run run đưa tay mở ra, không biết phải làm thế nào bây giờ vì lúc này tâm trí tôi rối bời. Cuối cùng tôi đành lén ăn cắp một thang thuốc giấu nhẹm vào trong áo rồi chạy thẳng một mạch về phòng,vì đứng chần chừ nơi này suy nghĩ thì mất thời gian rất nhiều, không chừng có người phát hiện ra ngược lại tôi là người vô tội sẽ phải thành người có tội mà không thể minh oan được...vì thế mà tôi quên luôn cả việc là mình đang cần uống nước.