Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:42:20
Lượt xem: 0
Tôi đứng im lặng nghe rõ từng lời Tùng nói,tôi cảm nhận tâm tư của anh sâu lắng và có nhiều nỗi thống khổ trong đó,nhưng thật sự là tôi chưa hiểu rõ ý anh là thế nào.
Nhẹ kéo chiếc ghế lại ngồi xuống bên cạnh Tùng, tôi rỗi tay thử chạm nhẹ vào chiếc lá, vẫn như mỗi lần trước có dịp đùa nghịch loại cây này, lần nào cũng thế khi có sự tác động nó liền rung mình khép chặt tất cả chiếc lá lại, cũng giống như một người đang sống mà bị coi thường, người ta sẽ dần co mình lại và lầm lũi sống khép kín hơn..
Tôi hiểu nôm na câu Tùng vừa nói là như vậy nên vì muốn Tùng mở lòng hơn,muốn biết rõ thực hư mọi chuyện tôi đã không ngần ngại và bắt đầu lên tiếng hỏi
"Từ khi về đây có lần anh cũng nói sơ qua cho tôi hiểu câu chuyện mà anh đang gặp phải, Có phải vì thế mà nó ảnh hưởng đến tầm trí anh không? Tôi đoán vậy thôi nha, không phải tôi nhiều chuyện đâu nhưng có những chuyện tôi thắc mắc lắm mà không thể hiểu nổi. Nếu có thể anh nói rõ cho tôi nghe được không?
Tùng nhìn tôi khẽ gật đầu thay cho sự đồng ý. Tôi thấy vậy thoáng nhẹ cả lòng , chỉ sợ Tùng chưa tin tôi rồi từ chối. Còn anh đã cho phép thì không việc gì tôi lại phải im lặng, nhanh chóng tôi lên tiếng
" Thắc mắc thứ 1 của tôi là từ vụ bà cả, trước anh nói bà hai hại mẹ anh, nhưng sau vụ thuốc anh lại nói là do v.ú Huệ? Mọi chuyện tôi thấy hơi rối. Anh giải thích tôi nghe nha.
Bất giác Tùng đột nhiên thở dài, gương mặt thêm phần u sầu khi nghe câu tôi vừa hỏi. Anh tựa lưng vào luôn thành ghế, rồi anh kể
"Sau vụ tai nạn tôi trở về nhà, hôn mê mấy tháng mới dậy và bắt đầu tôi bị mất đi trí nhớ, mẹ tôi vì ám ảnh chuyện sai trái nên trầm cảm luôn một thời gian dài...Thời gian đó ba thuê người về chăm sóc cho tôi. Đó chính là bà hai Ngọc Phụng!...
" Khoan đã?
Tôi lớn tiếng cất lời,Tùng định kể tiếp nhưng vì nghe tôi ngăn cản nên anh liền ngưng lại rồi di chuyển ánh mắt nhìn sang tôi với biểu cảm khó hiểu,chắc Tùng đang thắc mắc không biết tại sao tôi lại có thái độ mạnh mẽ như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-44.html.]
Trong đầu tôi lúc này quay cuồng, nghe Tùng kể đến vụ bà hai thật sự tôi không khỏi kinh ngạc, bà hai tên Ngọc Phụng, bà ấy lớn hơn tôi vài tuổi, vậy chắc chắn sẽ bằng tuổi của Tùng, và bà ấy từng được thuê vào để chăm sóc Tùng? Có chuyện như thế sao? Nhưng mà nếu là thật thì Chẳng lẽ…?
Tim tôi đập thình thịch sau khi cái giả thiết đó đang nhen nhóm trong đầu mình, đối diện với Tùng tôi nôn nóng muốn làm rõ sự thật. Tôi nói
"Ngọc Phụng chăm sóc cho anh, vậy hai người…?
Chắc Tùng hiểu ý tôi nên khi tôi câu hỏi vừa rồi được tôi lên tiếng nhưng bị nghẹn giọng ở câu cuối Tùng ngay lập tức thẳng thừng gật đầu.Lời nói trong anh có chút nặng nề
" Ừ. Em hiểu đúng 1 phần rồi đó?
Sự thừa nhận này của anh không khỏi làm tôi hụt hẫng.Tôi trực tiếp nhìn Tùng thẳng thừng hỏi
"Còn phần còn lại thì sao? Anh hiểu tôi đang nghĩ gì à?
Tùng cười trừ rồi tiếp tục câu chuyện
"Ngọc Phụng sau thời gian tiếp xúc anh cô ấy nảy sinh tình cảm với anh, rồi trực tiếp thổ lộ cho anh nghe, nhưng lúc đó anh bị mất trí nhớ mà nên đâu tự chủ được lời nói nên chỉ có cảm giác cô ấy là người thân của mình thôi. Sau anh dần nhớ ra mọi chuyện, thấy Ngọc Phụng chăm sóc mình nhiệt tình lại ân cần, anh dần cảm mến,ban đầu anh cũng có ý định sẽ thích cô ấy, nhưng sau tìm hiểu dần biết được cô ấy không phải người tốt, kiểu người cô ấy có dã tâm lớn nên anh né tránh cô ấy nhiều hơn.
Tùng ngưng lại, tôi thấy anh thở mạnh, hai bàn tay phút chốc bấu vào nhau thật chặt, ánh mắt đỏ ngầu tựa hồ như cơn giận dữ đang muốn bùng phát, ngồi bên cạnh đang thắc mắc không hiểu chuyện gì nhưng tôi cũng không khỏi sợ hãi trước thái độ này của anh,cơn ghen ngầm đối với bà hai này trong tôi liền dập tắt luôn. thế nên thay vì tò mò hối thúc Tùng kể tiếp thì tôi chỉ ngồi im re, vì sợ mình lỡ miệng có khi lại bị Tùng mắng cho.