Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:42:04
Lượt xem: 0
Nó bắt đầu bắt bẽ tôi lại, cái mặt hả hê làm sao? Sao đó liền giơ tay về phía tôi. Nó nói
" Mợ đưa cái túi đó lại cho con nhanh lên?xin lỗi mợ nha cho con nói ra quan điểm xíu là ở nhà này ngoài ông và bà hai ra con không có sợ ai đâu? Mợ thì con càng không sợ? Nên tốt nhất mợ đừng có nói nhiều với con? Đưa đây?
Tôi cố hít một hơi trấn an cơn điên của tôi lại...thật sự chẳng thể nào nhịn nó nổi nữa, muốn đập nó ghê vậy đó nhưng mà cuối cùng tôi cố nhịn chỉ nhẹ nhàng hỏi lại nó mấy câu
"Ai chống lưng cho mày mà mày cao ngạo vậy hả Sen? Ừ mày ngon mày không sợ ai thì bước lại đây nè rồi lấy lại? Cậu Tùng là chồng tao đó, tao không cho mày đụng chạm vào cậu đó. Mày thích thì cứ bướng lao vào thử coi. Rồi he tao méc lại với ông he để coi mày giải thích thế nào?
Con Sen nghe tôi nhắc đến ông thì liền khựng lại nét mặt nó hơi tái đi mấy phần, còn tôi khi thấy thái độ nó thay đổi hẳn trong lòng khỏe ra. Thật sự con này phải cứng với nó kìa nó mới biết sợ. À mà cũng may là nó còn biết sợ ông Đình.
Con Sen tức khắc ấm ức nhìn sang Tùng, định cầu cứu Tùng, chắc nó nghĩ Tùng sẽ lên bên nó. Ai ngờ lần này Tùng lên tiếng bảo nó là
"Sen đi ra ngoài luộc cho cậu hai cái trứng, đừng đập vỏ nha. Cậu lấy trứng cậu chọi mợ hai cho bỏ tật mợ mắng Sen?
Sặc?
Tôi không khỏi chao đảo khi nghe câu đó của Tùng, cái mặt đang quạu càng lúc càng đen thui lại, còn con Sen thì khoái chí gật đầu lia lịa dạ dạ cậu con đi liền,không quên đi ngang tôi nó còn cố tình đụng mạnh vào vai tôi cười khinh bỉ nữa.
Đến khi con Sen đi ra tôi mới trừng mắt lên nhìn Tùng, thấy anh nhún vai cười mà tôi càng hận
" Anh?
Tùng nhíu đôi mày hỏi cơ
"Gì hả? Anh đang giúp em đuổi con Sen mà?
"Nhưng mà tôi đâu cần anh dùng cách đó, giống như kiểu đang cầm nguyên cục gạch phang thẳng vào mặt tôi vậy đó?
" Nè, đừng giận nữa. Ai đòi giúp anh thay băng vết thương hả?anh đuổi con Sen đi cho em mà? Sao giờ định giả vờ giận rồi lật lọng hay sao? Hả hả?
Tôi hậm hực thật sự nhưng nhìn thấy cánh tay Tùng đưa ra, thấy tấm vải y tế trên tay anh bị bẩn rồi, còn cả vết m.á.u khô thấm trên đó nữa nên tâm tình của tôi phút chốc hơi dịu lại, nhưng cũng còn bực lắm nên đi tới ngồi xuống cạnh Tùng cứ vùng vằng khó chịu.
"Không ép buộc nha? Không làm thì gọi Sen làm giúp nha?
" Tôi làm nè, anh không thấy hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-35.html.]
"Ờ mà thấy ai kia miễng cưỡng quá nên cũng hơi ngại thôi, sợ phiền người ta. Ước gì có Sen ở đây, Sen chắc tự nguyện hơn người ta nhiều?
" Ờ vậy đi tìm Sen đi hen, để Sen nó phục vụ cho hen, rồi lấy Sen đi "Hãm" trà uống cho ngon đi hen?
Tùng càng nói tôi càng bực, m.á.u nóng cứ phừng phừng trên mặt nên chả thèm nhìn tới bản mặt của anh nữa. Ấy thế mà Tùng bên cạnh khi thấy thái độ của tôi đổi màu thì anh lại phá lên cười ngất
"Giận hả? Đang ghẹo thôi cô nương?
Tôi liếc xéo Tùng rồi nguýt dài một mực im lặng không hé môi nữa lời đáp trả nên sau một lúc Tùng cũng đành xuống nước, sợ tôi giận Tùng cứ lải nhải bên tai tôi ra sức năn nỉ.
Trông cảnh này thấy Tùng buồn cười lắm, lần đầu thấy anh nói nhiều thật là nhiều rằng anh đang giỡn, anh xin lỗi, anh không có ý gì với con Sen cả, vân vân và mây mây, rồi anh còn làm đủ trò chọc cho tôi cười...Cái mặt tôi bên ngoài đang căng như dây đàn nhưng trong lòng thì thầm hả hê lắm, cũng định phụt cười mấy lần nhưng dặn lòng ráng gồng thêm chút nữa nhưng cuối cùng tôi không thể không bật cười trước sự kiên nhẫn của Tùng.
" Nè cười rồi nha?
"Có đâu chứ?
" Có?Mới thấy em cười rồi nè?
"Không có mà?
Tôi quay ngang giả vờ né mặt Tùng không ngờ anh lại cương quyết đưa hai tay áp vào hai bên mặt tôi ép tôi quay lại nhưng do Tùng chạm mạnh cái mặt tôi còn sưng nên cơn đau ập đến. Tôi theo phản xạ hất mạnh tay Tùng ra rồi ôm lấy mặt mình.
" Đau quá? Anh làm gì thế hả?
Tôi bực dọc lớn tiếng với Tùng rồi ôm mặt nhăn nhó đúng lúc Tùng cũng rụt tay lại nhanh chóng cầm lấy một bên bàn tay mình, trông tức khắc tôi thấy trán anh nhíu lại dường như đang chịu đựng cơn đau hay gì đó.
Tôi chột dạ cảm giác khuôn mặt mình hết đau luôn, hình như tôi vô tình làm trúng chỗ tay anh bị đau rồi nên dường như Tùng đau nhiều lắm trên trán chưa đầy một phút đã rịn đầy mồ hôi.
Tôi ái ngại nhẹ nhàng lên tiếng dò hỏi anh
"Anh không sao chứ?
Tùng lắc đầu,tưởng anh sẽ trách tôi nhưng không? Anh khẽ nhìn tôi ,cố nhịn cơn đau,giọng anh lặng đi
" Không sao?
"Vậy sao nhìn mặt anh nhăn dữ vậy, mở tay ra cho tôi xem coi?