Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:42:00
Lượt xem: 0
Tùng nhìn qua tôi nhíu mày khi thấy hành động này của tôi, nhưng anh im lặng chẳng nói câu nào. Tôi đánh liều nhỏ giọng mỏng manh trước Tùng
" Ý tôi không phải chọc anh, mà là anh nói câu trai tài gặp gái sắc đi cho hợp tình, chứ anh ví kiểu đó tôi thấy đâu có hợp. Ngày xưa nghe kể câu nói đó bắt nguồn từ bên Trung Quốc. Xưa kia cũng có một nữ nhân tên Thuyền Quyên nàng đẹp người, đẹp nết, công dung ngôn hạnh đủ đầy nhưng rất tiếc tình duyên nàng lận đận. Tôi thì tôi không muốn thế đâu. Tôi chỉ cần đời tôi an yên, sau có thương ai thì người ta cũng thật lòng thương lại tôi mà thôi.
Vốn dĩ là tôi muốn nịnh để Tùng không giận tôi nữa thôi nhưng không ngờ trong câu nói lại vô tình nói ra luôn nỗi lòng mình. Nên khi nghe xong Tùng liền nhìn tôi nghiêm mặt hỏi
"Nói thật lòng không?
Tôi bối rối cúi đầu gật nhẹ
" Tôi nói thật.
Nghe tiếng tôi nỉ non Đình tình có vẻ như tâm trạng Tùng có phần giãn ra, lần này anh vô tư đưa tay chạm vào ngang vai tôi, tôi cũng vô tư nép luôn vào lòng anh.Tùng nhẹ đặt tay lên đầu tôi, chạm vào mái tóc của tôi anh vén nhẹ vào một bên tai, Tùng hơi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi anh thì thầm
"Không nói trước được chuyện sau này, chỉ cần một ngày còn bên cạnh tôi, tôi hứa từ giờ trở đi sẽ từng bước đòi lại công bằng cho em…
Tùng ngừng lại giây lát,có vẻ anh hơi lưỡng lự điều gì đó,nhưng rồi lại hít sâu một hơi đầy anh nói tiếp vào tai tôi
" Còn nếu sau này có lỡ thương em tôi hứa tôi sẽ thương em thật lòng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-33.html.]
Tôi đứng hình, trái tim trong lồng n.g.ự.c chợt đập mạnh từng nhịp rung động...
Tôi nhìn thẳng xoáy sâu vào trong ánh mắt của Tùng lúc này. Tôi tự hỏi
Lời hứa này có phải từ miệng Tùng vừa thốt ra.Tôi có nghe nhầm hay chăng?
Chữ em Tùng vừa gọi tôi? Tôi mơ hồ tiếp nhận cách gọi đó tuy có chút không quen nhưng thấy nó ngọt ngào làm sau khiến tôi không thể nào không mũi lòng cho được, vết đau trên mặt hình như vì mấy lời này của Tùng xoa dịu luôn rồi, tôi thấy tim mình sau thời gian ngủ đông giờ đã bắt đầu được sưởi ấm trở lại…
Trong lúc này tôi không biết phải nói gì,đến cả hít thở thôi tôi cũng không dám thở mạnh vì tính tôi lúc mạnh miệng đối phó với ai thì tôi làm được, còn mấy chuyện tình cảm cá nhân thế này thì tôi đành chịu thua ,ngại lắm,với lại vì cảm xúc đang vỡ òa trước câu nói vừa rồi tôi chưa biết ứng biến tình huống sao cho phù hợp nên chỉ đành im lặng rút sâu vào lồng n.g.ự.c của Tùng hơn.
Tùng thấy tôi không cự tuyệt anh càng siết nhẹ vòng tay ôm lấy tôi, chẳng nói gì nhiều vì cái ôm này đối với tôi mà nói không còn lạ lẫm bởi tôi đã được Tùng ôm lần trước rồi, chỉ là phút giây này chứng minh mối quan hệ của tôi và Tùng đã nhích lại gần nhau thêm một chút nữa.
Rồi trong khoảnh khắc đầy chân tình ấy,chúng tôi có dịp tâm sự cùng nhau,tôi cởi mở hơn không còn e dè với Tùng nữa , những câu hỏi thắc mắc trong giây lát tôi được Tùng trả lời tất cả...và sau cùng tôi lại biết thêm một chuyện khá bất ngờ từ Tùng.
*Chuyện là khi tôi hỏi ruốt cuộc giữa má cả và bà v.ú Huệ có quan hệ thế nào thì tôi nhận được câu trả lời rất sốc .
Tùng kể lại rằng trước đó v.ú Huệ là người ở của gia đình anh, quan trọng hơn bà v.ú có được sự tin tưởng từ bà cả nên từ quan hệ chủ tớ bà v.ú và bà cả trở thành mối quan hệ chị em thân thiết.Bà cả đi đâu làm gì cũng cho bà v.ú đi theo, thân đến mức việc to nhỏ gì bà cả cũng kể bà v.ú nghe hết. Nhưng chẳng hiểu nguyên do gì, đến hôm nay Tùng cũng chưa tìm hiểu ra được đó là tự nhiên đùng đùng một ngày bà cả trở mặt, chẳng nêu ra lý do gì bà cả một mực đuổi bà v.ú ra khỏi nhà...Cho đến khi Tùng bị tai nạn, bà cả phát bệnh điên thì bà hai được ông Đình cưới về, lúc bà hai về bất ngờ mang theo bà Huệ với danh nghĩa là v.ú nuôi của bà hai. Nói chung Tùng nói mọi chuyện rắc rối và dài dòng lắm, chính tôi cũng chưa hiểu rõ ngọn nguồn nên chỉ tóm tắt lại được tầm đó thôi.
"Cốc...cốc...cốc "
" Cậu Tùng ơi đến giờ ăn trưa rồi cậu. Sao hôm nay cậu khóa cửa không cho Sen vào? Cậu Tùng ơi.