Tình Thâm Trong Đau Khổ - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:41:55
Lượt xem: 0
Trước sự quả quyết của tôi ông Đình im lặng một lúc lâu mới thở dài, tâm tình có vẻ không tốt cho lắm ,bà hai nghe tôi nói hết câu thì như muốn phát điên lên, bà ta nhìn qua ông định mở miệng giục ông phạt tôi tiếp nhưng đột nhiên ông đưa tay ra hiệu bảo bà im lại nên dù tức tối lắm bà cũng chẳng dám trái lời ông,còn bà v.ú với con Sen thì khuôn mặt nhìn lạ lắm, như kiểu không thể nào ưa tôi nổi,nhưng trước mặt ông Đình không dám hó hé nên chỉ đứng đó chờ đợi lệnh của ông.
. Bất ngờ ông Đình lên cơn mệt ông ấy không nói chỉ khoác tay ra hiệu cho mọi người lui ra.
Bà hai bên cạnh cùng ông bác sĩ ,bà v.ú và con Sen vội vã nhanh chóng đỡ ông Đình vào phòng.Mọi chuyện tạm gác lại.
Sau khi ra khỏi cửa dì Lành với bé Linh liền chạy đến đỡ tôi. Họ liên tục hỏi
" Mợ có đau không mợ?
"Sau mợ dại thế,trước mặt ông mà mợ cứ trả lời thế thì bị ông đánh cho đấy?
" Thôi con đưa mợ về phòng nghỉ nha.
Họ nói, họ hỏi bên tai tôi nhiều lắm nhưng tôi chỉ cười nhạt rồi hỏi họ một câu
"Mọi người tin tôi không?
Bé Linh lập tức nhìn tôi gật đầu, nó nó
" Con tin mợ?
Tôi mỉm cười nhìn nó,chỉ một câu nói thế thôi cũng đủ là lòng tôi ấm áp. Cơ mà khi quay sang nhìn dì Lành, tôi chỉ nhận lại sự im lặng và thở dài của dì. Cuối cùng lòng tôi lại nặng nề thêm…
Về đến phòng tôi mở cửa đi vào, Tùng đang ngồi cạnh cửa sổ nghe tiếng động anh vội quay ra, khi thấy tôi trông bộ dạng thảm hại anh liền bước tới, chẳng sốt sắng hỏi tôi nguồn cơn của sự việc, anh liền giúp tôi đóng chặt cánh cửa phòng lại, nhẹ nhàng kéo tay bảo tôi ngồi xuống giường, rồi anh ngồi bên cạnh, anh đưa tay lên, nhẹ sờ vào mặt tôi, hơi nhíu mày ánh mắt anh nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của tôi đầy lo lắng rồi anh thấp giọng hỏi
"Đau không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-tham-trong-dau-kho/chuong-30.html.]
Bao nhiêu uất ức của tôi vì câu hỏi này của anh liền tuôn trào ra, tôi vô tư gục đầu luôn vào lòng Tùng mà khóc ngon lành, khóc đến độ tấm áo sơmi ngay n.g.ự.c anh ướt sũng, bao nhiêu sự tình oan trái tôi vừa khóc vừa kể lại hết cho Tùng nghe…
Cho đến khi câu chuyện kết thúc. Tôi cảm nhận lồng n.g.ự.c Tùng run lên, một tay anh xoa đầu tôi, một tay anh bóp chặt thành nắm đấm, nhưng Tùng chẳng nói gì, tôi chỉ nghe anh thở dài,vòng tay anh vô thức trong phút chốc ôm chặt lấy tôi.
So với việc bị đánh đau lúc nảy thì cái ôm của Tùng lúc này như một liều thuốc giảm đau hữu hiệu.Tôi không phản kháng cứ thế rút sâu vào lòng anh như thể muốn được anh che chở nhiều hơn.
" Ổn chưa?
Nghe Tùng hỏi tôi liền ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của anh đang nhìn tôi đầy lo lắng tôi mới khẽ gượng ngồi ngay ngắn lại rồi gật đầu.
Anh đưa tay lau nhẹ vệt nước mắt trên má tôi. Anh nói
"Hay là cô trốn đi đi?
Tôi trố mắt ngạc nhiên trước lời đề nghị của Tùng?Đó cũng là một cách hay, bây giờ tôi chẳng còn ai thân thuộc nếu tôi trốn đi một nơi xa sẽ có thể bắt đầu lại cuộc sống mới. Ví dụ như là tôi lên phố, nơi đó lối sống họ văn minh hiện đại, chẳng còn ý nghĩ cổ hữu và lạc hậu như làng tôi, chắc chắn tôi sẽ có một cuộc đời thật tốt. Nhưng khi cảm nhận cơn đau trên mặt mình truyền đến, nhớ những cách đối xử ác tâm của mọi người trong cái gia đình này, nhớ mấy cái tát của con Sen thì lửa căm hờn trong lòng tôi lại phừng phừng cháy lên. Tôi lắc đầu nhìn Tùng trả lời
" Không? Tôi không đi đâu cả?
Tùng nhìn tôi làn môi mỏng tự nhiên nhếch lên nụ cười
"Tại sao? Vẫn muốn làm mợ hai nhà này a?
" Không? Lỡ lên lưng cọp rồi bao giờ thuần phục được nó hoặc g.i.ế.c nó xong tôi mới leo xuống!
Tùng nói
"Cô không sợ chưa bắt được nó đã bị nó quật c.h.ế.t hả?
" Tôi mà c.h.ế.t thì cam đoan nó cũng không còn sợi lông nào đâu?