Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 97: Đồ Hỗn Trướng

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 22:29:38
Lượt xem: 53

Ngay khi khách nhân đó xuất hiện, đôi mắt của Sở Kiều Kiều lập tức sáng lên:

 

Ơ hô~

 

Anh chàng này thực sự khá đẹp trai.

 

Tuy nhiên, Sở Kiều Kiều liếc nhìn Quý Dữu bên cạnh và thầm nghĩ: Vẫn không đẹp bằng Quý Dữu.

 

Quý Dữu nhìn nam sinh nói: " Xin hỏi người anh em họ gì ?p

 

Thiếu niên ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Vu Song."

 

Người này có thể được Thẩm Trường Thanh trọng dụng, hơn nữa hắn đã dung hợp người của Thẩm Trường Thanh sau cái c.h.ế.t của Thẩm Trường Thanh, cho nên hắn khá có năng lực và khéo léo.

 

Quý Dữu mỉm cười nói: "Bạn học Vu Song, nếu anh sẵn sàng nguyện ý xuất hiện thì chắc chắn anh sẽ sẵn sàng hợp tác. Nếu mọi người đều có ý định hợp tác, chúng ta hãy thảo luận chi tiết cụ thể."

 

Vu Song: "..."

 

Tôi đồng ý hợp tác khi nào?

 

Đang định phản bác thì chợt nhìn thấy Quý Dữu quay đầu lại, nhìn về phía đông bắc, nói: "Anh trai bên kia, vâng... Không sai! Tôi đang nói về anh! Đừng trốn nữa, tôi có thể nhìn thấy trán của bạn, nhanh chóng đi ra, chúng ta cùng nhau thảo luận kế hoạch tác chiến ".

 

Mọi người: "..."

 

Có người đang trốn gần đó, điều này khiến mọi người không khỏi bất ngờ.

 

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là người anh em lộ trán này lại có ít nhất một trăm người đi theo.

 

Đôi mắt của Vy Song hơi lóe lên.

 

Ở bên cạnh Quý Dữu, Nhạc Tê Nguyên thấp giọng nói: "Tôi phát hiện ra người này, cậu nhất định phải cho tôi một cái chân sau của thỏ."

 

Quý Dữu không nói nên lời: " Cậu đang lợi dụng tình thế."

 

Nhạc Tê Nguyên nói: " Nhạc Tê Quang nhặt được mấy cây củi đều có thể được chân sau. Tại sao không ban thưởng cho tôi vì đã cung cấp tình báo tuyệt vời như vậy?" Điều đó có lý không?

 

Quý Dữu liếc hắn một cái, nói: " Cậu có thể có chút tiềm lực hay không? Khi những người này tụ tập lại để bắt thỏ, cậu sẽ ra sao? Thậm chí có thể ăn cả một con thỏ, cũng có thể."

 

Nhạc Tê Nguyên nói: "Tôi là người thực tế hơn. Tôi nắm bắt thời điểm và không quan tâm đến tương lai."

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Quý Dữu : "..."

 

Nhạc Tê Quang hỏi: "Ngươi có định đưa không?" Hắn tựa hồ nếu không đưa sẽ bãi công.

 

Quý Dữu : "Đây, cho, cho..."

 

Thật đấy~

 

Đây chính là tiền đồ của anh em nhà Nhạc.

 

Quý Dữu thu hồi tâm trí, tập trung vào hiện trường mấy nhân vật chính, sau đó cô mỉm cười nhìn Vu Song nói: "Bạn học Vu Song, số lượng anh em bên đó cũng xấp xỉ với cậu, còn có chúng tôi nữa, thực lực cũng không cho khinh thường. Tôi nghĩ rằng tốt hơn là chúng ta nên tập hợp sức mạnh của mình và làm việc cùng nhau hơn là chiến đấu với nhau, bạn nghĩ sao?"

 

Vu Song muốn g.i.ế.c tất cả những người bên mình với số lượng dưới 200 người?

 

Rõ ràng là không thể.

 

Vu Song gật đầu và nói: "Tôi nghĩ đề xuất của bạn là tốt."

 

Quý Dữu cười nói: "Này, người anh em kia, chỉ cần nói cho tôi biết tên của anh, anh tới ăn thịt con thỏ a."

 

"Triệu Lỗi," một người từ bên kia chạy ra, nói: "Giết c.h.ế.t tôi rồi! Mùi thơm của món thỏ nướng này nồng quá. Này, cậu có thể cho tôi nếm thử trước được không?"

 

Quý Dữu xé một mảnh đưa cho.

 

Triệu Lỗi chẹp chẹp vài cái, hai mắt trợn to: "Mẹ kiếp, ngon quá!"

 

Quý Dữu cười: "Triệu Lỗi bạn học, cậu có muốn cùng chúng ta nướng thỏ không?"

 

Triệu Lỗi vỗ tay nói: "Làm đi!"

 

Sau đó Quý Dữu không hề sợ chết, cùng mấy người ngồi xuống, thảo luận cụ thể chi tiết hợp tác.

 

Nhạc Tê Quang chứng kiến ​​hết thảy chuyện này, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

 

Số 4444 này thực sự đã lừa mọi người cùng làm việc đó.

 

Cô ấy chỉ ở cấp E a!

 

Cấp E a !

 

Điều quan trọng là nhóm người này đã thực sự lắng nghe cô ấy.

 

Nhạc Tê Quang trợn mắt không nghĩ ra, liền tìm cơ hội hỏi Quý Dữu : "Số 4444! Không phải cậu nói muốn bắt thỏ sao? Đây là cách cậu câu cá sao?"

 

Quý Dữu trợn mắt nói: "Tôi gọi đây là lấy người làm gốc, bạn biết không? Tài năng! Là nền tảng của sự phát triển. Chẳng phải chúng ta hiện nay có rất nhiều người làm việc sao ? Có người, còn sợ không thể bắt được thỏ à?"

 

Nhạc Tê Quang: "..."

 

Nói hay lắm, có đạo lý, càng là không phản biện được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-97-do-hon-truong.html.]

 

Nhạc Tê Quang không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Là những kẻ ngu ngốc này mới tin cậu lừa gạt."

 

Quý Dữu thính tai nghe vậy không khỏi cong môi nói: "Cái này sao có thể gọi là lừa gạt ? Ta gọi đây là đôi bên cùng có lợi! Bởi vì lợi ích của mọi người đều như nhau, có thể đạt được hợp tác! Làm sao đây có thể gọi là lừa gạt ? Tôi làm điều này vì để tránh sự hy sinh của mọi người a."

 

Nhạc Tê Quang: "..."

 

Tóm lại, có lẽ sự cám dỗ của món thỏ nướng quá lớn, hoặc có thể đề xuất của Quý Dữu rất hay, một nhóm người tập hợp lại và nhanh chóng đưa ra phương án hành động cơ bản: khi trời tối, giới hạn số lượng ở mức 500 người.

 

Sau đó--

 

Đêm nay, rất nhiều người đang ẩn nấp tưởng có thể an toàn trốn thoát lại bất ngờ bị vạch trần, chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì điểm sinh mệnh của họ đột nhiên cạn kiệt.

 

" Tích--"

 

" Tử vong."

 

" Tích--"

 

" Tử vong."

 

...

 

Qua một đêm, mọi thứ đã thay đổi.

 

Ngày hôm sau, toàn bộ bãi diễn tập còn lại đúng 500 người, không hơn không kém.

 

Nhóm người này rất có trật tự, có người phụ trách bắt thỏ, có người phụ trách nướng thỏ, có người phụ trách ăn thịt thỏ...

 

Tóm lại, dưới sự tổ chức và hỗ trợ của Qúy Dữu, mọi người đều có sự phân công lao động rất rõ ràng, không hề hỗn loạn và rất kỷ luật.

 

Cái này--

 

Đây là cuộc tập trận hài hòa nhất trong lịch sử.

 

Cái này--

 

Nó hoàn toàn không được gọi là một cuộc diễn tập mà là một chuyến đi chơi.

 

Cái này--

 

Chuyện này sẽ chọc tức tất cả các giảng viên, được chứ?

 

Phòng giám sát.

 

Nhìn cảnh này, tất cả giáo viên đều im lặng.

 

Hiệu trưởng Hồng đã thu hồi đôi chân run của mình, mọi người nhìn sắc mặt của hắn đều phát hiện sắc mặt hắn càng ngày càng đen, gần như giống như mặt than.

 

Hiệu trưởng Hồng hít một hơi thật sâu, rồi lại một hơi nữa.

 

Giáo viên phòng giáo vụ nhìn trời, không khỏi hỏi: "Hiệu trưởng, chúng ta còn cần phát ra đợt thứ hai đạo cụ sao?" Theo quy định, đợt thỏ thứ hai cũng sẽ được phát vào lúc thời gian này.

 

Hiệu trưởng Hồng đen mặt nói: " Rải nó đi để làm gì? Thả xuống, chẳng phải tiện nghi đám khốn nạn này sao?"

 

100 con thỏ!

 

Toàn bộ 100 con thỏ đã biến mất.

 

Tất cả đều hao tổn.

 

Tỷ lệ hao tổn này không dễ giải thích khi đến chỗ Bộ Nông nghiệp.

 

Những hỗn trướng này có khả năng gây rắc rối tốt a.

 

Giáo viên của phòng giáo vụ suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy - bây giờ chúng ta nên giải quyết thế nào?"

 

Bất kể chuyển tới hình ảnh nào trên màn hình, đều có cảnh học sinh ăn thịt thỏ, cảnh tượng này thú vị đến nỗi ngay cả trái tim của các giáo viên cũng phải co giật khi xem...

 

Tuy thời gian diễn tập chưa kết thúc nhưng số lượng người đã đạt tiêu chuẩn, rõ ràng những học sinh này chỉ có đồ ăn trước mặt chứ không hề có đánh nhau hay có hứng thú đánh nhau.

 

Hiệu trưởng Hồng mắng: "Còn cách nào khác xử lý? Tuyên bố diễn tập kết thúc!"

 

Thầy giáo: "Được rồi, tôi sẽ sắp xếp thông báo kết thúc."

 

Hiệu trưởng Hồng đứng dậy nói: "Mọi người tập trung tại bãi diễn tập đi!"

 

Sau đó--

 

Dù là 500 tân sinh viên ăn thịt thỏ khoe khoang đáng đánh đòn như đang đi dã ngoại ở bãi diễn tập, hay 4500 học sinh kém may mắn ngồi ngoài bãi diễn tập đã bị loại sớm, lúc này mọi người đều nghe thấy tiếng hét dữ dội của Hiệu trưởng Hồng: " Diễn tập kết thúc, năm phút sau mọi người sẽ tập trung tại bãi diễn tập, ai đến muộn sẽ bị trừ 100 tích phân!"

 

Quãng trường diễn tập là khu vực đào thải.

 

Đương nhiên học sinh bị loại không cần động mông, hiệu trưởng lời nói rõ ràng là nhằm vào học sinh trong bãi diễn tập

 

Ai?

 

Chọc giận hiệu trưởng?

 

 

Loading...