Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 90: Ôm Cây Đợi Thỏ
Cập nhật lúc: 2024-07-08 17:11:37
Lượt xem: 53
Xung quanh tối om, mùi đất xộc vào mũi cô, đất ở Lãm Nguyệt Tinh mặc dù không ô nhiễm như hành tinh 101 nhưng chắc chắn không tốt đến thế, Quý Dữu không muốn nếm trải mùi vị này lần thứ 2, nhưng - đây là cách an toàn nhất của cô .
Không sai.
Cô đào một cái hố khác, chui vào trốn.
Ngửi thấy "hương thơm" của đất và tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm có, ngoại trừ cơn đói đang gặm nhấm, Quý Dữu cảm thấy mọi thứ dường như thật yên bình và bình yên.
Không có cái chết.
Không có mối đe dọa.
Không có bốn con quỷ lừa dối.
Tốt......
Thật hưởng thụ .
Quý Dữu buồn ngủ.
Bỗng nhiên--
Có một âm thanh xào xạc...
Một cái đầu xuất hiện trước mặt cô, cùng Quý Dữu mắt to trừng mắt nhỏ.
Quý Dữu : "..."
Con mắt này có màu đỏ và sáng bóng.
Trái tim của Quý Dữu cảm thấy tê dại.
Rắn?
Chuột?
Tinh thú sao?
"Chi Chi..."
Huh?
Đôi mắt của Quý Dữu sáng lên.
Sau khi con quái vật nhận thấy sự dò xét của Quý Dữu, nó nhận ra nguy hiểm và đột nhiên muốn bỏ chạy, Quý Dữu tinh mắt nhanh tay nên đã bắt được nó!
" Kít--"
Quý Dữu tóm lấy cổ nó, nhéo miệng nó, bắt ngay trước mắt xem xét:
Này~
Thật là một con thỏ!
Cái này gọi là ôm cây đợi thỏ à?
Quý Dữu rất vui khi nhận được 10 điểm mà không mất gì.
Đột nhiên--
Một giọng nam vang lên từ phía trên.
"Con thỏ đâu?"
"Nó đã đi đâu?"
" Kỳ quái?"
" Ta vừa nhìn thấy rõ ràng, nhưng trong nháy mắt, rốt cuộc lại bỏ chạy."
Quý Dữu khóe miệng giật giật.
Oan gia a.
——Hóa ra lại là Nhạc Tê Quang.
Tên này vẫn chưa c.h.ế.t à?
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Phải chăng đây thực sự là một tai họa sống hàng nghìn năm?
Quý Dữu nín thở, cắn môi, cong lưng, dùng hai tay ôm chặt con thỏ, không cho nó phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Những giọng nói phía trên đầu cô dần dần nhỏ đi.
Ngay tại thời điểm Quý Dữu cho rằng mình sắp bình an vô sự , trên đầu đột nhiên vang lên một trận âm thanh giao tranh .
Răng rắp--
Đôm đốp——
Đâm sầm vào--
Da đầu của Quý Dữu lập tức tê dại.
Đến con đường cùng, Lance bị dồn vào thế tuyệt vọng, bị Thẩm Trường Thanh đuổi theo, Lance chạy vòng vòng, không biết mình đang trốn về phương hướng nào, căn bản không có ý định cũng không có tinh lực để ý đến việc này chỉ có thể tiếp tục chạy.
"Thẩm Trường Thanh! Cậu không thể thả tôi đi? Tại sao nhất định phải g.i.ế.c tôi?" Xung quanh Lance đã không còn đồng đội nào nữa, chỉ còn lại chính mình làm một thống lĩnh thanh nhã, hắn tin rằng mình đối với Thẩm Trường Thanh không có uy h.i.ế.p gì, nhưng Thẩm Trường Thanh căn bản không để hắn đi.
Thẩm Trường Thanh ánh mắt lạnh lùng nói: " Cậu c.h.ế.t rồi, mọi người đều tốt."
Lance: " Cậu !!!"
Ngay tại Lance cho là mình sắp xong, bỗng nhiên nhìn thấy Nhạc Tê Quang, không nói một lời, lập tức xông tới Nhạc Tê Quang bên người: "Nhạc Tê Quang, cùng tôi liên thủ, chúng ta cùng nhau g.i.ế.c Thẩm Trường Thanh thì thế nào?"
Nhạc Tê Quang đang cúi mình bắt một con thỏ, khi Lance nhảy tới, hắn vô thức rút gậy ra định đánh , Lance suýt chút nữa đã tránh được, nhưng Thẩm Trường Thanh đã tấn công.
Nhạc Tê Quang tức giận nói: " Các người đánh các ngươi, đừng có trêu chọc baba ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-90-om-cay-doi-tho.html.]
Thẩm Trường Thanh ánh mắt lóe lên, nói: "Nhạc Tê Quang, nếu cậu không can thiệp, ta cam đoan không liên lụy cậu."
Lance: "Đừng tin tên ác nhân Thẩm Trường Thanh này. Tin hắn, cậu sẽ không biết c.h.ế.t như thế nào."
Nhạc Tê Quang đang muốn rút lui, lại bị Lance liên tục quấy rầy, muốn lôi kéo hắn vào trò chơi, Nhạc Tê Quang bỗng nhiên tức giận giơ tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lance, lúc này, công kích của Thẩm Trường Thanh đã tới trước mặt Lance.
Nhạc Tê Quang đột nhiên đổi hướng và đánh vào Thẩm Trường Thanh.
Răng rắc--
Thẩm Trường Thanh g.i.ế.c Lance.
Nhạc Tê Quang làm trọng thương Thẩm Trường Thanh.
Trong lúc nhất thời, khung cảnh có chút đông cứng.
Lance trừng mắt không chớp, bị người máy cưỡng ép kéo đi.
Thẩm Trường Thanh lùi lại một bước, nói: "Nhạc Tê Quang, chúng ta đồng ý không can thiệp."
Nhạc Thất Quang cười lạnh: "Không có lý do gì không ăn thịt đưa vào miệng a?"
Trận chiến nổ ra hết sức căng thẳng, hai người đánh nhau mấy hiệp trong chớp mắt. Đất, bãi cỏ, bụi cây dưới chân đã bị tác động không biết bao nhiêu lần...
Khi Quý Dữu nghe thấy lớp đất phía trên đầu mình bị nới lỏng, cô ấy sợ đến mức tức giận!
Nhạc Tê Quang dũng mãnh, dám chiến đấu, nhưng Thẩm Trường Thanh cũng không hề yếu, tuy sức chiến đấu không bằng Nhạc Tê Quang nhưng hắn hiểu rõ chiến thuật, nắm rõ từng chiêu thức, có thời điểm gần như ngang hàng với Nhạc Tê Quang.
Sau một hồi giằng co, Nhạc Tê Quang biết mình không có quân tiếp viện, hơn nữa sau lưng Thẩm Trường Thanh lại có rất nhiều người giúp đỡ, nếu lập tức không có cách nào giải quyết, đương nhiên phải lập tức rút lui, Nhạc Tê Quang muốn rút lui, nhưng Thẩm Trường Thanh vẫn tiếp tục kéo hắn.
Nếu tiếp tục giằng co, khi quân tiếp viện đến, Nhạc Tê Quang chắc chắn sẽ không thể sống sót.
Trong trường hợp này, Nhạc Tê Quang đơn giản trở nên hung hãn, hung hăng tấn công Thẩm Trường Thanh, Thẩm Trường Thanh vô tình bị hắn đá một cước, trực tiếp ngã xuống bãi cỏ, Nhạc Tê Quang theo sát, nhắm vào điểm yếu của hắn, vừa định bổ thêm một đao. .
Thẩm Trường Thanh đột nhiên nhảy lên, đá thật mạnh vào Nhạc Tê Quang.
Nhạc Tê Quang nhìn điểm sinh mệnh của hắn đang suy giảm nhanh chóng, tức giận đến mức không lùi bước nữa mà lao về phía Thẩm Trường Thanh, ôm lấy Thẩm Trường Thanh bóp cổ hắn, đánh mạnh vào trọng yếu của hắn.
Thẩm Trường Thanh không hề có chút yếu đuối, hung hăng đánh Nhạc Tê Quang.
" Tích--"
" Từ vong."
Hai người đột ngột dừng lại và nhìn xuống thanh m.á.u của mình.
Một khoảnh khắc.
Nhạc Tê Quang vỗ đùi: "Ha ha ha... Thẩm Trường Thanh, ngươi cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha ha... Baba c.h.ế.t cười, ha ha ha..."
Thẩm Trường Thanh nhìn chằm chằm vào thanh m.á.u trống rỗng của mình với vẻ khó tin.
KHÔNG--
Không thể nào!
Ngay lập tức--
Thẩm Trường Thanh ánh mắt vừa động, liền nhìn thấy một khối gỗ không hiểu xuất hiện dưới bụng mình.
Đòn chí mạng chính là cây gậy này.
Ai?
Thanh gỗ chuyển động lặng lẽ và đ.â.m vào đất.
Có người ở dưới đất!
Đồng tử của Thẩm Trường Thanh đột nhiên mở rộng.
Người máy tuần tra đã lao tới đây, im lặng chờ người máy đến thu thập t.h.i t.h.ể cho mình, Thẩm Trường Thanh không nói gì, liếc nhìn thanh m.á.u của Nhạc Tê Quang:
5%
Chỉ 5%.
Lúc này, chỉ cần có người, cho dù là cấp F yếu nhất, đột nhiên đánh Nhạc Tê Quang trong lúc hắn đang đắc ý, kiêu ngạo và thoải mái, Nhạc Tê Quang sẽ chết!
"Hahaha......"
"Thẩm Trường Thanh, ngươi ngu ngốc!"
"kẻ ngốc!"
"Người khác khen cậu là người đáng sợ nhất trên bãi diễn tập, nhưng chỉ vậy thôi..."
"Ha ha ha... Chết trong tay baba thì sao? Không sướng sao?" Nhạc Tê Quang g.i.ế.c được Thẩm Trường Thanh kiêu ngạo đến mức vui mừng gần như quay vòng!
Điều này thật buồn cười.
Thật hài hước.
Đoán chừng Thẩm Trường Thanh không ngờ mình lại c.h.ế.t thảm thương đến thế...
Nhạc Tê Quang càng nghĩ càng kiêu ngạo: "Ha ha ha... Baba, ta là tân sinh số một!"
"Còn ai nữa?"
"Còn ai nữa?"
"Còn có ai dám phản bác?"
Đối mặt với sự khiêu khích và hưng phấn của Nhạc Tê Quang, tâm tình Thẩm Trường Thanh vẫn không thay đổi, quân tiếp viện của hắn ước chừng nhanh nhất cũng phải hai phút mới đến nơi, hắn muốn g.i.ế.c Nhạc Tê Quang, vì lý do này——
Thẩm Trường Thanh chăm chú nhìn chằm chằm mặt đất.
---Người này sẽ hành động chứ?