Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 77: Ú Òa, Chơi Thật Vui
Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:23:34
Lượt xem: 63
Quý Dữu không biết trong phòng giám sát đang xảy ra chuyện gì, thân là một quỷ đoản mệnh bị mọi người dự đoán sống không đến 10 phút, cô rất có ý thức của quỷ đoản mệnh này, dưới sự bất lợi cực lớn về thể chất và tinh thần song cấp E . Quý Dữu bùng nổ phát huy ưu thế duy nhất của mình: sợ chết!
Khi người này sợ chết, tất nhiên rất quý trọng mạng sống của mình.
Sau khi cẩn thận phân tích tình hình hiện tại, Quý Dữu cảm thấy nếu đợi hai đội quyết định kết quả, bên thắng chắc chắn sẽ điều tra xung quanh, từng bước tiến lên, chỗ ẩn nấp hiện tại của cô không mấy đáng tin cậy.
Phải nắm chặt thời gian chạy trốn a.
Từ trên cây nhảy xuống, Quý Dữu cúi người, cẩn thận tránh khỏi khu vực chiến đấu, thận trọng bước về phía trước.
Bước từng bước một.
Mỗi bước đều kinh hoảng.
…
Khoảng 5 phút sau, quỷ đoản mệnh Quý Dữu may mắn rút lui khỏi chiến trường an toàn, cô giơ tay xoa bóp trán, cảm thấy vừa rồi mặt mình căng quá, mọi đầu dây thần kinh đều mất đi tri giác. Cô thực sự sợ sau này sẽ bị liệt cơ mặt.
Xa xa có một ngọn núi cao, gần đó có mấy tảng đá và bụi cây thấp, dưới chân là thảm cỏ trải dài...
Quý Dữu tự hỏi, cô nên trốn ở đâu?
Theo lý, trốn vào trong núi chắc chắn là an toàn nhất. Nhưng—có phải mọi người đều có ý tưởng này không?
Quý Dữu vẻ mặt ủ rũ, đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại bước chân .
Huh?
Nơi này có một cái động ?
Cô cúi xuống nhìn kỹ, hóa ra là một cái hố, đoán chừng là tổ của một loại động vật nhỏ nào đó, đại khái có thể che giấu nửa người.
Quý Dữu sờ cằm, trầm ngâm.
Chốc lát.
Không nói gì, Quý Dữu tìm một cây gậy bò vào trong bãi cỏ, cỏ dại rất tươi tốt, cao khoảng bằng nửa Quý Dữu, cô dùng gậy chọc mạnh vài lần, một góc hang đã được đào lên.
Nhìn thoáng qua, Quý Dữu mỉm cười.
Cái hố này lớn hơn dự đoán, đại khái có thể giấu cả người vào trong, vấn đề duy nhất là cái hố này hơi nông, nếu có người dẫm lên thì cái hố sẽ bị đè sập.
Quý Dữu đã dùng hết sức lực cả đời đào, đào cửa động càng sâu, sau đó tìm thấy xung quanh một ít đá vụn và rơm, xử lý xong dấu vết xung quanh, cô chui vào trong hố, dùng đá và rơm bịt kín lại. , tất nhiên...cô ấy đã khéo léo để lại những khoảng trống để thông gió.
Sau đó--
Quý Dữu mở lều vải và chui vào.
Ở thời đại này, lều được làm bằng vật liệu có thể biến dạng và có thể nén được, đủ lớn để chứa một tòa nhà nhỏ và đủ nhỏ để mặc làm quần áo bảo hộ. Nói chung, chúng rất tiện lợi.
Trốn trong lều, Quý Dữu lập tức nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nếu thức ăn khan hiếm và bạn muốn giảm lượng tiêu thụ của cơ thể thì cách tốt nhất là ngủ đông.
Ừm!
Đúng rồi.
Chính là như vậy.
Phòng theo dõi của giáo viên.
Các giáo viên nhìn nhau, cuối cùng có người hỏi: " Em ấy... đang làm gì vậy?"
" Ngủ ?"
" Ngủ đông?"
" Thật sự ?"
Hiệu trưởng Hồng tức giận đến mức vuốt râu trừng mắt, mắng: "Đồ hỗn trướng, bãi diễn tập không phải là để cho em ấy nghỉ phép!"
Câu nói này, nghe xong chính là có ý muốn hạ độc thủ a .
Quả nhiên--
Hiệu trưởng Hồng sắc mặt u ám nói: " Mọi người tới, đi làm cho tôi một số việc --"
" Ai nha !" Bên cạnh một nam giáo viên vội vàng nói: "Hiệu trưởng không được...Không được a... Đứa trẻ không dễ dàng chút nào. Thân là giáo viên, chúng ta hãy chừa cho em ấy một con đường sống a."
Hiệu trưởng Hồng khịt mũi.
Một giáo viên khác có chút xúc động thở dài: "Đúng vậy... đứa trẻ này không dễ dàng sống sót đến bây giờ, cứ để nó ngủ đến tối đi."
Trời tối ?
Nói xong mấy thầy cô đều bừng tỉnh, lao tới màn hình, nhìn thấy đều cười:
"Nó không dễ dàng."
"Chỉ cần đợi cho đến khi trời tối a."
" Dạ hắc phong cao."
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-77-u-oa-choi-that-vui.html.]
Quý Dữu trốn một lúc, không gian chật hẹp khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng ở đây lại an toàn hơn.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng xào xạc...
Quý Dữu nín thở tập trung, chỉ nghe thấy có người đang nói với giọng cực kỳ tức giận: "Tên ngốc số 4444 đó đi đâu rồi? Baba ta nhìn thấy rõ ràng cô ấy đi trốn ở nơi này, làm sao không tìm được ai?"
Quý Dữu: "!!!"
——Là Nhạc Tê Quang.
Oan gia a.
Nhạc Tê Quang lúc này nhìn quanh, không thấy Quý Dữu đâu cả, hắn mở miệng hét lên: "Số 4444! Baba ngươi đến tìm ngươi! Mau ra ngoài tiếp đón !"
Vừa nói, hắn vừa sải bước, đi tới đi lui trên cỏ, giẫm nát cỏ dại ở bất cứ nơi nào hắn đi qua.
---Giọng nói này ngày càng gần hơn.
Tay Quý Dữu run rẩy, chân cô run rẩy và trái tim cô bối rối ...
Răng rắc--
Lớp đất phía trên đầu cô đột nhiên trở nên lỏng lẻo hơn.
Trái tim Quý Dữu run lên, cô căng thẳng đến mức gần như không thở được...
Nhạc Tê Quang giơ chân giẫm lên.
Nhấc chân lên lần nữa và giẫm lên.
Vài lần -
Toàn bộ đầu của Quý Dữu bị kẹt trong hang, đầu, cổ và miệng đều dính đầy bùn - cô tức giận đến mức muốn chửi rủa, nhưng giọng nói của ma quỷ phía trên cô vẫn hét lên:
"Số 4444 Quý Dữu!"
“ Đến tiếp đón baba đi!”
" Baba sẽ tha mạng cho cô!"
--Gạt quỷ hả .
Quý Dữu trong lòng muốn chửi bậy nhưng may mắn thay, sau một lúc, giọng nói lơ lửng trên đầu cô cuối cùng cũng di chuyển ra xa vài mét, Quý Dữu vỗ nhẹ vào trái tim cô, lúc đó cô gần như nghĩ rằng mình sắp chết.
Nhạc Tê Quang không chút kiêng kỵ hét loạn lên, Nhạc Tê Nguyên, người đi theo sau anh, ôm trán nói: "... Anh kiềm chế chút, tôi không muốn đối mặt với Thẩm Trường Thanh, Louis Casser và tên điên cuồng bạo lực Sở Kiều Kiều bây giờ. "
"Đáng chết! Baba triệu hoán đại thuật vậy mà thất bại!" Nhạc Tê Quang tức giận nói: "Đi thôi! Trước tiên g.i.ế.c c.h.ế.t tên ngốc Louis Casser này."
Hai anh em bỏ đi, xem chừng Nhạc Tê Quang không bao giờ tưởng tượng được Quý Dữu đã bị giẫm đạp bởi đôi chân sắt tàn nhẫn của mình khi trốn trong bùn hết lần đến lần khác ...
Quý Dữu nhổ bùn ra, nghiến răng nghiến lợi: "Tốt lắm! Nhạc Tê Quang, ngươi thành công chọc giận ta."
Phòng theo dõi của giáo viên.
Tất cả các giáo viên đều trố mắt: "..."
Im lặng một lúc, nam giáo viên nào đó mỉm cười nói: " Em ấy có thể thoát khỏi chuyện này sao? Một con gián bất không phải sao ?"
Một giáo viên khác sờ cằm: “Lần sau tôi sẽ thử.”
Các giáo viên khác đều đang nói đùa, nhưng hiệu trưởng Hồng mặt đen như than: "Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc! Quay lại tìm lý do nào đó để trừ 100 tích phân của đứa trẻ có sức mạnh tinh thần cấp S đó!"
Thầy giáo: “…Không phải trời tối quá sao?”
Hiệu trưởng Hồng mở miệng chửi: “ Tối cái gì tối ? Hắn có tinh thần lực cấp S, nhưng lại quá đề cao bản thân, không biết cách sử dụng, để con mồi còn sống bỏ chạy! Nếu ngươi cứ giữ cái đồ ngốc này, ngươi sẽ là một con cừu đen!"
Giáo viên: "..."
Nói hay lắm có đạo lý, nhưng lại không có lời mà chống đỡ.
Quả thực, hai anh em Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên, một người có sức mạnh thể chất cấp S và một người có sức mạnh tinh thần cấp S. Với sức mạnh tổng hợp của họ, thử hỏi có học sinh mới nào có thể một mình đối phó được? Mặc dù vừa rồi nơi ẩn thân của Quý Dữu đã bị ẩn giấu, nhưng chỉ cần Nhạc Tê Nguyên cẩn thận vận dụng tinh thần lực để quan sát xung quanh, hắn nhất định sẽ không bỏ sót - nhưng mà ?
Nhạc Tê Nguyên đã để cho người anh trai thiểu năng của mình hành động ngu ngốc và chỉ khoanh tay đứng nhìn -
Hiệu trưởng Hồng rất không hài lòng.
Các giáo viên cũng cảm thấy họ xứng đáng bị như vậy.
Sau đó--
Khi hai anh em Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên cùng g.i.ế.c một người và giành được 1 điểm khác, Nhạc Tê Nguyên theo thói quen kiểm tra điểm số của mình và bị sốc: "Chuyện gì vậy? Họ nói mắt tôi để trên đỉnh đầu, không phù hợp với thẩm mỹ của công chúng. Trừ tôi 100 điểm à?"
Nhạc Tê Quang nghe vậy không những không có đồng tình mà còn cười đến vỗ đùi: "Ha ha ha... Ta đã muốn nói từ lâu rồi, Nhạc Tê Nguyên, ngươi vẫn luôn xem thường ta, ánh mắt của ngươi trông chúng như ở trên trời. Chúng hoàn toàn không phải là gen mà con người nên có. Chà! Quả nhiên - cuối cùng cũng có người đồng ý với lão tử."
Nhạc Tê Nguyên vẻ mặt ngưng trọng, ngữ khí hết sức bình tĩnh: "Ta muốn kháng cáo. Huấn luyện viên không chỉ lạm dụng quyền lực, còn bị nghi ngờ là đích thân công kích ta..."
Một bên khác.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Một giáo viên nói: “Lý do này có quá bình thường không?”
Một giáo viên khác: “Sao cũng được, hiệu trưởng nói cậu muốn tìm ở đâu thì cứ tìm. Nếu có chuyện gì thì hiệu trưởng sẽ chịu trách nhiệm.”