Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 73: Nhân Gia Là Tiểu Khả Ái A......

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:19:06
Lượt xem: 66

Khi Quý Dữu đang nghi ngờ bản thân, loa phát thanh trên đầu cô lại vang lên: "Mọi người chú ý, vui lòng giao tất cả các nút không gian, vũ khí năng lượng, quang não...tất cả thiết bị điện tử cho Văn phòng Quản lý Vật tư để đăng ký."

 

Quý Dữu : "???"

 

Quang não cũng muốn tháo bỏ xuống ?

 

Quý Dữu chưa bao giờ gỡ bỏ quang não kể từ khi cô ấy đến đây, không chỉ vì nó tiện lợi và dễ sử dụng mà còn vì nó được khảm trực tiếp vào cơ thể con người. Công dân liên minh từ lúc ra đời, liền được trang bị quang não. Nó sẽ được nâng cấp dần dần theo sự phát triển của thời đại và quang não được cài đặt trên mỗi cá nhân cũng sẽ được nâng cấp tương ứng. Cái này.. muốn gỡ như thế nào ?

 

Quý Dữu đến phòng quản lý vật tư và xếp hàng đăng ký. Việc xếp hàng tiến triển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt cô, trong tay cô không có vũ khí điện tử nào khác, ngoài quang não ra, cô chỉ có khảm đao năng lượng cấp 2. 

 

Nhân viên robot làm việc rất hiệu quả, trực tiếp quét toàn bộ cơ thể Quý Dữu, quét kỹ lưỡng mọi thứ cô mang theo, Quý Dữu ngoan ngoãn giao vũ khí năng lượng duy nhất của mình rồi giao cổ tay của cô ra.

 

Sau đó--

 

Quý Dữu liền rõ ràng việc bàn giao quang não không có nghĩa là trực tiếp gỡ cài đặt nó mà thay vào đó, một thiết bị gây nhiễu tín hiệu sẽ được cài đặt trên người bạn, thiết bị gây nhiễu này sẽ chặn mọi chức năng của quang não trong một phạm vi nhất định.

 

Ừm?

 

Với cách làm này, nhà trường luôn có cảm giác như đang chơi một ván cờ lớn phải không?

 

Chính xác thì nó là gì?

 

Quý Dữu vẫn còn quá ít kinh nghiệm và không hiểu được nguyên nhân.

 

" Tích--"

 

“Xin hãy giao nộp tất cả vũ khí.” Người máy phát ra âm thanh báo động.

 

Quý Dữu : " ??? Tôi không còn vũ khí nữa."

 

Robot lặp lại.

 

Quý Dữu biết giả vờ ngây ngốc sẽ không có tác dụng nên đành phải giao con d.a.o kim loại giấu trong đế giày ra.

 

Đột nhiên bốn phía vang lên tiếng giễu cợt: "Hahaha... Tên ngu ngốc này lại muốn giấu dưới đế giày? Chẳng lẽ cô ta cho rằng mình đang ở trên địa cầu nguyên thủy sao? Chẳng lẽ cô ta cũng muốn giả làm tinh tinh sao?"

 

Quý Dữu : "..."

 

Người máy: "Tiếp theo."

 

Khi Quý Dữu quay lại, cô vô tình liếc nhìn lại người vừa chế nhạo mình, đó là một chàng trai với mái tóc đỏ và khuôn mặt trắng trẻo, nhưng lại có một khí chất kiêu căng và ngạo mạn ở khóe mắt và lông mày.

 

Quý Dữu thầm nói:

 

[--rất tốt. ]

 

[ Tiểu Yêu tinh , cậu đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi rồi...]

 

[Tôi sẽ cho cậu thấy con tinh tinh cổ đại mạnh đến mức nào. ]

 

Quý Dữu xụ mặt đi ngang qua chàng trai với vẻ mặt vô cảm.

 

Tựa hồ nhạy bén phát giác ý vị không rõ ràng trong mắt Quý Dữu, chàng trai đột nhiên tóm lấy một chàng trai khác trông giống mình bên cạnh và hỏi: "Này - con tinh tinh này vừa rồi coi thường tôi à?"

 

Đối phương : "...à...tinh tinh có coi thường khỉ sao? Nó thực sự mới lạ."

 

Chàng trai nghe vậy liền tức giận nói: " Nhạc Tê Nguyên, Em không nên quá phận! Nếu anh là một con khỉ, em cũng là cùng một mẹ với con khỉ !"

 

Chàng trai tên Nhạc Tê Nguyên không quan tâm đến việc người anh trai thiểu năng của mình mở rộng phạm vi tấn công tới tất cả các thành viên trong gia đình chỉ bằng một lời nói, cậu giơ tay chỉnh lại cổ áo và nói với giọng bình tĩnh: “Được rồi, xung quanh đều nhìn, đừng làm mình xấu hổ mất mặt khi ở bên ngoài.

 

Chàng trai nghe vậy, càng tức giận nhảy dựng lên, nhưng khi hắn hơi quay đầu lại, phát hiện ánh mắt của mọi người dù cố ý hay vô ý đều đang nhìn về phía mình, liền tức giận nói: “Các ngươi đang nhìn cái gì vậy? Đồ ngốc! Lại nhìn, lát nữa vào diễn tập ba ba sẽ cho mấy ngừơi đẹp mặt ."

 

Xung quanh: "..."

 

"Đây là Nhạc Tê Nguyên?"

 

"Vậy —— khiêu khích không phải Nhạc Tê Quang sao?"

 

"Thật sao? Họ thực sự là anh em sinh đôi."

 

"Suỵt-"

 

"Tôi nghe nói hai anh em này, một người có tinh thần lực cấp S, một người có thể lực vượt qua cấp S. Họ đều là thiên tài của lớp tân sinh này."

 

Khi Quý Dữu rời khỏi văn phòng đăng ký vật tư, tình cờ cô nghe thấy những lời la hét của chàng trai và những cuộc thảo luận lặng lẽ xung quanh cô, cô đã bị sốc: Hóa ra anh ta là một thiên tài, không có gì lạ khi anh ta lại kiêu ngạo như vậy.

 

——Vậy cô còn tìm cơ hội đánh cái tên Nhạc Tê Quang kia sao?

 

Dựa vào bản thân phế vật của chính mình? Chẳng phải là--

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-73-nhan-gia-la-tieu-kha-ai-a.html.]

 

Lấy trứng chọi đá?

 

Bánh bao thịt đánh chó?

 

 

Đừng bận tâm.

 

Hành sự theo hoàn cảnh.

 

Đương nhiên khi Quý Dữu đang kiếm cớ cho sự hèn nhát của mình thì tiếng phát thanh ma quỷ lại vang lên:

 

"Mọi người chú ý, đeo túi hành quân vào, đi theo người hướng dẫn và xuất phát ngay. Chuyến đi bộ này sẽ kéo dài trong 2 giờ không ngừng nghỉ giữa chừng, nếu tụt lại phía sau sẽ bị trừ 5 tích phân!"

 

Giọng nói của hiệu trưởng Hồng Giang như sấm sét, ầm ầm giáng xuống, chia cắt đám đông tân sinh viên ra thành từng mảnh, những người phản ứng kịp thời đã đi trước một bước, theo kịp các giáo viên phía trước, những người phản ứng chậm mở miệng, lẩm bẩm phàn nàn:

 

"Có nhầm lẫn gì không? Hành quân kéo dài 2 giờ?"

 

“Trừ năm tích phân?”

 

“Bằng chính đôi chân của mình?”

 

" Nhân gia còn phải mang một vật nặng như vậy a, thật là nặng a... Nhân gia yếu đuối như vậy, làm sao có thể mang được a? Nhân gia đã sớm nói là nhân gia sẽ không đi học cái trường tồi tàn này a... Tại sao phải ép nhân gia tới a?"

 

A ?

 

Từ " a"  này khiến Quý Dữu không khỏi nhớ tới một hồi ức không mấy tốt đẹp, mí mắt co giật.

 

" Ai nha ! Chán ghét a..."

 

"Nó thực sự phiền phức a..."

 

“Cõng vật nặng như vậy trên lưng còn chưa tính a, còn phải tự mình bước đi a…”

 

"Trường học sao có thể làm nhân gia xấu hổ như vậy a..."

 

" Nhân gia nhưng là một tiểu khả ái a"

 

Quý Dữu toàn thân run lên, suýt chút nữa ngã xuống, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía  phát ra âm thanh . Vừa nhìn, cô nguyên bản giơ chân lên đang muốn nhanh bước đi đột nhiên ngừng nhấc chân, chiếc túi cắm trại nhẹ sau lưng gần như bị đôi vai run rẩy của Quý Dữu hất văng ra.

 

Trong lúc nhất thời, Quý Dữu ánh mắt cứng đờ, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị:

 

Cái này--

 

  Người đàn ông này dáng người mảnh khảnh, cao khoảng 1,9 mét nhưng trông khá gầy, ngoại hình đặc biệt yêu diễm, khuôn mặt trắng trẻo, đôi môi đỏ mọng, có một nốt ruồi son dưới khóe mắt trái, đôi mắt như ngọc thạch anh tuyết và mái tóc như thác nước… …Mỗi lời nói, hành động, đều bộc lộ một vẻ mê hoặc…thật sự kinh người - không thể diễn tả được.

 

Trọng điểm ! ! !

 

Đây không phải là tiểu khả ái cay mắt gửi những bức ảnh nhỏ không đứng đắn cho mình trên Tinh Võng sao?

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Tệ hơn!

 

Tại sao anh ấy lại ở đây?

 

Trong phút chốc, đầu của Quý Dữu trở nên to hơn.

 

Tuy nhiên--

 

Tiểu khả ái cay mắt không phải là người yên tĩnh, công việc cả đời của anh dường như tận sức đem lại nỗi đau của mình cho người khác, đám sinh viên năm nhất đông đảo chỉ đi được vài phút, anh gần như không ngừng nói chuyện.

 

"Ah……"

 

" Chán ghét a..."

 

" Chán ghét a..."

 

" Chán ghét a..."

  

Từng tiếng a giống như ma âm xuyên qua tai , Quý Dữu tức giận đến suýt nhảy lên đánh người, trong lòng không khỏi hét lên: “ Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới !"

 

Lần trước ở Tinh Võng tai hại mình cũng là đủ rồi .

 

Bây giờ thậm chí còn chạy đến ngoài đời.

 

Vốn đang tìm không được hang ổ của anh ta ở đâu, vậy mà tự mình đưa tới cửa rồi...

 

Quý Dữu đang âm thầm nghĩ cách đánh tiểu khả ái này thì đột nhiên có một giọng nói từ bên cạnh vang lên, hóa ra có người không thể chịu nổi giọng nói ma âm của tiểu khả ái xuyên thấu trong đầu mình: “Đủ rồi! Thịnh Thanh Nham, nếu cậu còn tiếp tục lảm nhảm nữa, lão nương sẽ tát c.h.ế.t cậu!

 

 

Loading...