Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 66: Kết Quả Phỏng Vấn Ngoài Dự Kiến
Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:07:27
Lượt xem: 51
Cô không bao giờ ngờ rằng chị Leah lại chơi khăm cô.
Hức hức hức ——
Quả táo lớn.
Cô cần quả táo lớn.
Chỉ có quả táo to mọng nước mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.
Quý Dữu buồn chưa được mấy giây thì đột nhiên nhận được yêu cầu liên lạc, khi cô nhìn thấy thì ra là cuộc gọi từ văn phòng tuyển sinh của Lãm Nguyệt Tinh.
Trong phút chốc, cơn giận và nỗi buồn của Qúy Dữu đều bị quên đi, cô vui lên, vuốt lại mái tóc rối bù của mình, sau khi chắc chắn rằng ngoại hình của mình không có vấn đề gì, cô nhanh chóng chấp nhận yêu cầu liên lạc.
Trên màn hình ba chiều đối diện, có ba người phỏng vấn: một người đàn ông trung niên nghiêm túc và hơi hói, một phụ nữ trung niên có năng lực và một giáo sư già tốt bụng.
Đầu tiên Quý Dữu trò chuyện với người đàn ông trung niên, người đàn ông này tự giới thiệu và nói rằng mình là giám đốc văn phòng tuyển sinh, những câu hỏi mà người đàn ông hỏi rất chính thức, Quý Dữu trả lời từng cái một, sau câu trả lời, người đàn ông kia không đưa ra bất kỳ tuyên bố nào.
Người phụ nữ trung niên có năng lực nói nhiều hơn một chút, sau khi hỏi những câu có liên quan, cô ấy cũng hỏi về sở thích thường ngày của Qúy Dữu. Qúy Dữu cư xử rất lễ phép, nghiêm túc và kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi.
Sau đó đến lượt vị giáo sư già.
Nhìn thấy vị giáo sư già tốt bụng vẫn im lặng, Quý Hữu không khỏi có chút bối rối.
Hồi lâu.
Lão giáo sư đột nhiên hỏi: "Theo ta được biết, ban đầu ngươi vốn là nhận được thông báo tuyển sinh đã bị đuổi khỏi trường chúng ta. Hiện tại, ngươi thực sự dự định vào trường chúng ta thông qua tài trợ, ngươi có ý đồ gì?" "
"..." Vị giáo sư già này nhìn có vẻ hiền lành, nhưng không ngờ lại hung hãn đến mức ép buộc Qúy Dữu ở câu hỏi đầu tiên, hơn nữa khi hỏi, trong mắt ông ta tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo, khiến người ta rùng mình...Qúy Dữu cắn môi rồi nói: "Tôi muốn đứng dậy một lần nữa từ nơi tôi vấp ngã. Tôi nghĩ đây là quyền tự do của tôi. Và tôi không nghĩ mình có tội. Ngài có thể nói rằng trong hoàn cảnh có đầy đủ bằng chứng và pháp luật đã phán quyết rồi, tôi không thể phủ nhận tội lỗi của mình. Nhưng tôi muốn nói lại một câu cổ ngữ : vàng sẽ luôn tỏa sáng. Và sự thật cuối cùng sẽ được đưa ra ánh sáng."
Lão giáo sư tức giận nói: "Cho đến bây giờ ngươi còn muốn ngụy biện! Một người không có đạo đức và tài năng như ngươi không xứng đáng là học sinh của trường chúng ta! Phiếu bầu của ta sẽ không thông qua."
Đôi mắt của Qúy Dữu đột nhiên đỏ lên. Nhưng cô nghiến răng và cố gắng không tỏ ra hèn nhát và cầu toàn dù chỉ một chút.
Bầu không khí thật căng thẳng.
Quý Dữu vốn đã nghĩ tới, nếu không vượt qua được Học viện Quân sự Lãm Nguyệt Tinh, cô sẽ có đường lui gì ? Học viện quân sự là trường duy nhất trên Lãm Nguyệt Tinh, ngoài ra còn có một trường đại học công lập khác, nhưng trường đại học này là một trường nông nghiệp, nói cách khác, nó chuyên về cải tiến cây trồng. Trong thời đại Tinh Tế ngày nay, thực phẩm tự nhiên ngày càng khan hiếm và ảnh hưởng lớn đến môi trường, liên minh cũng đang tăng cường tài trợ nghiên cứu cho cây trồng tự nhiên qua từng năm - tỷ lệ nộp đơn vào trường đại học nông nghiệp loại này năm nay vẫn rất cao.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Muốn--
Muốn chuyển sang học nông nghiệp sao?
Quý Dữu càng nghĩ, những bất bình, buồn bã, tức giận,... dâng trào trong lòng cô đều không còn nữa, chỉ còn lại vẻ bối rối trên mặt.
Tại sao!
Vận mệnh đã như vậy.
...
Quý Dữu vừa thấy nản lòng, nhưng sau đó cô đã vui lên và tự nghĩ: Có lẽ mình có thể đi đường vòng cứu quốc bằng cách vào trường nông nghiệp.
Sau đó--
Qúy Dữu đột nhiên nghe thấy một giọng nữ già dặn nói: "Tôi đồng ý với đơn đăng ký của Quý Dữu. Học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh chúng tôi chào đón mọi học sinh siêng năng, năng động và hiếu học."
Lão giáo sư: "Mục Kiếm Linh, ngươi——"
Nữ giáo sư Mục Kiếm Linh có cái tên có chút đặc biệt, có tính cách rất cao lãnh, liếc nhìn vị giáo sư già gần như nổi trận lôi đình, sau đó không để ý đến tiếng hét của lão giáo sư.
Bên cạnh , giám đốc phòng tuyển sinh nói: "Tôi cũng đồng ý với đơn đăng ký của sinh viên Qúy Dữu này. Dù sao - chỉ tiêu lớp tài trợ năm nay vẫn chưa đủ đâu..." Nói cách khác, thêm một sinh viên nữa là thêm một khoảng phí tài trợ sẽ được ghi có vào tài khoản.
" Các người !"
" Vô lý!"
Vị giáo sư già giận dữ rời khỏi cuộc họp.
Hai phiếu bầu.
Thông qua.
Quý Dữu hồi lâu không có phản ứng, vừa rồi là chuyện gì xảy ra.
Sau đó--
Cô được gửi thông báo nhập học, trong đó nêu: Phí tài trợ 1 triệu phải nộp trong vòng 15 ngày làm việc kể từ ngày thông báo.
Mười lăm ngày sau, Lãm Nguyệt Tinh chính thức khai giảng.
Cuộc phỏng vấn kết thúc.
Quý Dữu : "..."
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi đang làm gì vậy?
---Chẳng lẽ, cái này gọi là trùng điệp núi sông ngờ hết lối, liễu rậm hoa tươi lại có làng sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-66-ket-qua-phong-van-ngoai-du-kien.html.]
( Câu này miêu tả cảnh sắc sông núi, miêu tả phong cảnh chứa đựng triết lý, là ẩn dụ cho niềm vui lấy lại được cuộc sống trong khó khăn.)
** Hai câu thơ trong Du Sơn Tây Thôn của Lục Hữu thời nhà Tống :
Du Sơn Tây thôn
"Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,
Phong niên lưu khách túc kê đồn.
Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Tiêu cổ truy tuỳ xuân xã cận,
Y quan giản phác cổ phong tồn.
Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt,
Trụ trượng vô thì dạ khấu môn."
Dịch nghĩa
"Đừng cười rượu chạp nhà nông đục,
Năm được mùa giữ khách đủ lợn gà.
Núi lại núi khe lại khe ngỡ là không có đường,
Liễu rậm hoa tươi lại có làng.
Sáo trống rập rình ngày xã mùa xuân sắp tới,
Áo mũ mộc mạc phong tục cũ vẫn còn.
Từ nay có thể vào những đêm trăng sáng,
Chống gậy gõ cửa nhà dân bất kỳ vào chơi."
Nói tóm lại :
Quý Dữu được nhận vào Học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh.
Cô đã chi 1 triệu tín dụng và được trúng tuyển.
Muốn khóc--
Cô muốn khóc.
Sau đó Quý Dữu thực sự đã khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, một giọt, một giọt, một giọt... rơi nhẹ nhàng.
" Tiểu Dữu, em có biết không? Chị... chị đã được nhận vào Học viện Quân sự Lãm Nguyệt Tinh."
"Thật sự."
"Em xem, nhìn nhanh - thông báo này vừa mới ra, còn mới mẻ..."
Nước mắt cô rơi, nhưng nụ cười trên môi càng ngày càng lớn, niềm hân hoan trong giọng nói của cô giống như đại bàng lần đầu tiên sải cánh bay cao trên bầu trời, vô cùng vui sướng...
Có lẽ cảm xúc của Quý Dữu quá mạnh mẽ và dễ lây lan, cô gái nãy giờ vẫn im lặng trong Thiết Phiến dường như cũng nhận thức được điều đó, cô đột nhiên đứng dậy và lao về phía bức tường giam giữ, cô tìm thấy ở đó một luồng ánh sáng rực rỡ.
Ánh sáng tuy nhỏ nhưng nóng và ấm áp.
Cô gái đứng cạnh chùm sáng này một lúc mới nghe được giọng nói của Quý Dữu.
Quý Dữu nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hữu, ta có một tin tức tốt cho ngươi: từ giờ trở đi chúng ta sẽ vào Học viện Quân sự Lãm Nguyệt Tinh! Khi đến đó, chúng ta nhất định phải thực sự đứng dậy từ nơi mình đã ngã xuống! Chỉ cần chúng ta không chết, không có người nào có thể đánh bại chúng ta!"
Đôi mắt cô gái long lanh nước, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng!"
"Ah!"
"Tiểu Dữu !"
" Em thật sự có thể nói chuyện!"
" Em cư nhiên có thể nói chuyện mà không cần ăn mật điệp!" Quý Dữu cả kinh.
Cô gái ngọt ngào cười: [Chị... em cảm giác được chị đang gọi em nên chạy vào tường nghe thử xem có phải là thật không, không ngờ là thật. Hôm nay em rất vui khi được nói chuyện với chị . ]
Quý Dữu há to miệng, ước gì có thể hét lên: "Ahhh... em gái! Em nhầm rồi! Vấn đề là chúng ta không ăn mật điệp và không tiêu một xu! Em cũng có thể nói chuyện!! ! A! A a..."
Bạn biết đấy, để cho Tiểu Dữu nói chuyện tối qua, cô ấy đã nghiến răng mua 100.000 điểm tín dụng mật điệp.
Hiện nay--
Vậy mà Không cần tốn bất kỳ khoản tiền nào.
Điều đó có nghĩa là gì?
Điều này cho thấy ngay cả khi không tốn tiền, Tiểu Dữu vẫn có thể giao tiếp với chính mình một cách suôn sẻ.
Tin tức này thực sự rất vui và thú vị.
[Ừm! ]
[Rất hạnh phúc. ]
[Chị gái......]
[Nếu mình có thể tiếp tục nói chuyện với chị gái mà không cần tốn xu nào thì sau này chị gái mình sẽ không phải vất vả kiếm tiền nữa. ]
Đôi mắt của Quý Dữu lóe lên:
Chắc chắn là có thể.
Chắc chắn phải có cách.