Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 394: Nửa Đường Chặn Lại
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:23:54
Lượt xem: 3
Giáo sư Diệp Hoằng rời đi, chỉ còn lại giáo sư Tương Ngọc Lan và Quý Dữu.
Tương Ngọc Lan nhìn Quý Dữu với ánh mắt dịu dàng, mỉm cười hiền lành, nói: "Bạn học Quý Dữu, đừng vì lời nói của giáo sư Diệp mà sinh ra lòng nghi ngờ. Nếu em vào phòng thí nghiệm của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để hướng dẫn em."
Quý Dữu mặt có chút đỏ, hơi ngượng ngùng gãi đầu.
Thành thật mà nói, Quý Dữu thực sự do dự vì những lời vừa rồi của lão già Diệp, tuy lời nói của lão già Diệp nghe có vẻ khó chịu nhưng chúng cũng là sự thật.
Quý Dữu chưa bao giờ tiếp xúc qua cái môn tài liệu này trước đây, còn Tiểu Dữu thì sao?
Tiểu Dữu ngoài thiên phú ra thì thực ra cô ấy cũng chưa tiếp xúc nhiều với môn tài liệu. Phần lớn kiến thức đều đến từ những điều hời hợt mà em ấy học được ở trường cấp hai, cộng với những điều em ấy chắp vá lung tung từ trên Tinh Võng...
Cho nên lão già Diệp nói cũng không sai -- nền tảng của Quý Dữu quả thực rất kém.
Vừa rồi, làm trợ thủ cho lão già Diệp Hoằng và giáo sư Tương Ngọc Lan, nếu không phải Quý Dữu phối hợp với Tiểu Dữu, cô tuyệt đối sẽ không theo kịp tiết tấu của hai người họ.
........
Trong lúc Quý Dữu suy nghĩ, giáo sư Tương Ngọc Lan cũng không đánh gãy cô ngay lập tức, chờ đợi vài giây, Tương Ngọc Lan mỉm cười nói: "Khi tham gia phòng thí nghiệm của tôi, em không phải làm việc không công, mỗi tháng đều được trả lương a."
Quý Dữu mở to mắt: “Có tiền lương sao?”
Không có cách nào, thân là một quỷ nghèo, vừa nghe đến hai từ “tiền lương”, liên quan đến tiền bạc, liền hưng phấn tựa như là phản xạ tự nhiên.
Cũng vì nghèo gây họa.
Giáo sư Tương Ngọc Lan dịu dàng nói: “Tất nhiên là có lương rồi. Nhiều nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm của tôi có thể nhận được 500.000 điểm tín dụng mỗi tháng.”
Quý Dữu lại kinh hãi: “500 ngàn???”
Tương Ngọc Lan mỉm cười nói: "Đúng vậy. Nhưng em là người mới, nền tảng chưa đủ vững chắc, chỉ có thể học lại từ đầu. Tất nhiên không thể cầm được nhiều như vậy. Thế này đi, thiên phú của em không tệ, tôi sẽ cung cấp cho em 50.000 điểm tín dụng mỗi tháng, em cảm thấy sao?"
50.000!
Quý Dữu cảm thấy tim mình run lên. Phải biết là, vài tháng trước, cô đã cố gắng xin việc với mức lương 1.500 điểm tín dụng, chỉ là làm thủ kho trong một trung tâm mua sắm ở khu 6, trên hành tinh rác số 101, nhưng bây giờ——
Chỉ qua vài tháng mà thôi, đã có người đề nghị cấp 50.000 điểm tín dụng, chỉ để cho mình có thể vừa làm những công việc lặt vặt, vừa có thể lo việc học...
Quý Dữu rất phấn khích.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, nụ cười của Tương Ngọc Lan càng đậm hơn, cô ấy nói: “Mặc dù đây là phòng thí nghiệm cá nhân của giáo viên, nhưng chủ yếu cũng phục vụ cho nhiệm vụ nghiên cứu và giảng dạy, nên em không cần phải lo lắng về việc không thể yên tâm học tập sau khi tới đó."
Quý Dữu mở miệng, đồng thời, cô cũng cảm nhận được cảm xúc của Tiểu Dữu trong thế giới tinh thần đột nhiên nhảy lên kịch liệt, rõ ràng là em ấy cũng rất kích động.
Sau đó--
Quý Dữu đang định hỏi ý kiến của Tiểu Dữu thì đột nhiên, áp suất không khí xung quanh cô đột nhiên thay đổi, không khí dường như bị đình trệ.
Hửm?
Quý Dữu ngước mắt nhìn qua——
Chỉ nhìn thấy một bóng người cao gầy ở trước cửa hội trường, chậm rãi bước vào. Toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng khiến người lạ chớ tới gần, ánh mắt sắc như dao...
Là cô giáo Mục Kiếm Linh.
Quý Dữu không khỏi thắc mắc, cô giáo Mục Kiếm Linh làm sao lại tới đây? Đây là hội trường của hệ tài liệu a, hơn nữa đã giải tán rồi, những người tụ tập gần như đã rời đi.
Tại sao cô giáo Mục Kiếm Linh lại đột nhiên tới đây?
Chắc là không liên quan gì đến cô phải không?
Ngay tại lúc Quý Dữu đang suy nghĩ như vậy, trên đầu cô vang lên một thanh âm lạnh lùng: "Sân đấu đã kết thúc, sao em còn chưa không rời đi?"
Quý Dữu mở to mắt: “A?”
Mục Kiếm Linh không để ý đến cô, quay đầu nhìn giáo sư Tương Ngọc Lan, lịch sự gật đầu coi như là chào hỏi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Giáo sư Tương, tôi đến gặp học trò của mình có chút chuyện."
Tương Ngọc Lan mỉm cười, nói: "Học sinh mà cô giáo Mục đang nói đến không phải là Quý Dữu, phải không?"
Mục Kiếm Linh gật đầu, trả lời đơn giản nói: "Đúng vậy."
Nụ cười của Tương Ngọc Lan có chút cứng ngắc, cô nói: "Tôi vừa thương lượng một chuyện với bạn học Quý Dữu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-394-nua-duong-chan-lai.html.]
Nghe vậy, Mục Kiếm Linh nói: "Chuyện của em ấy là do tôi quyết định cuối cùng, cô không cần lãng phí thời gian nữa."
Tương Ngọc Lan: "..."
Tương Ngọc Lan thu lại nụ cười và nói: "Cô giáo Mục độc đoán và bá đạo như vậy chẳng phải là sai sao? Vì sự trưởng thành của đứa trẻ, em ấy không được phép tự mình suy nghĩ sao?"
Mục Kiếm Linh nghe xong quay đầu nhìn về phía Quý Dữu, ánh mắt rất lạnh lùng: "Kết quả cân nhắc của em là gì? Em nói cho cô ấy biết đi."
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể...
Ôi mẹ ơi...
Tình huống này là sao a?
Có phải hai giáo viên này đang tranh đoạt mình? Rõ ràng...lẽ ra mình phải cảm thấy rất vinh dự, nhưng...nhưng mà...
Quý Dữu chợt cảm thấy một cái đầu biến thành hai cái.
Nói đến đây Mục Kiếm Linh hơi nheo mắt lại, ánh mắt đó thực sự lạnh thấu xương.
Bên kia, giáo sư Tương Ngọc Lan mỉm cười hiền lành, chỉ là... nụ cười đó chẳng có chút ấm áp nào cả...
Hai cổ áp lực này, lấy Quý Dữu làm trung tâm, không tiếng động đang giao đấu với nhau——
Quý Dữu muốn quay người rời đi.
Sau đó--
Dù sao thì giáo viên Mục Kiếm Linh cũng xuất thân từ hệ chiến đấu, tinh thần lực và thể lực tốt hơn nhiều so với giáo sư Tương Ngọc Lan, người bị hai áp lực đè nặng đến mức khó thở, dần dần cảm nhận được sự rút lui của giáo sư Tương Ngọc Lan.
Tương Ngọc Lan thu hồi tầm mắt, cười nhạt nói: "Nếu vậy, tôi sẽ đi trước."
Mục Kiếm Linh: “Không tiễn.”
Tương Ngọc Lan nhanh chân rời đi.
Quý Dữu ngơ ngác đứng đó: Chuyện gì vậy? Có phải cô đã bị giáo sư Tương Ngọc Lan từ bỏ?
Đột nhiên--
Trên đầu cô vang lên tiếng hừ lạnh của cô giáo Mục Kiếm Linh: "Em còn đứng đó làm gì? Còn không rời đi?"
"A a a ..." Quý Dữu đáp lại một cách hèn nhát, nhưng ngay sau khi cô trả lời, cô đã nhận ra cô giáo Mục Kiếm Linh đã đánh bại giáo sư Tương Ngọc Lan, bây giờ cô đang nằm dưới sự kiểm soát của cô giáo Mục Kiếm Linh?
Suy cho cùng, vẫn không có cách nào thoát khỏi nanh vuốt của cô giáo Mục Kiếm Linh.
Quý Dữu than thở một tiếng, bước về phía trước.
Tuy nhiên, vừa đi được vài bước, cô đã nghe thấy Mục Kiếm Linh mắng: “Em đi đâu vậy?”
Quý Dữu trên mặt tràn đầy nghi hoặc: "Em... Về ký túc xá mà?"
Hôm nay là thứ bảy, là ngày nghỉ nha. Nếu cô không về ký túc xá thì còn có thể đi đâu được?
Mục Kiếm Linh sắc mặt lạnh lùng nói: “Theo tôi.”
Quý Dữu: "..."
Không biết vì lý do gì, trong lòng Quý Dữu có dự cảm không tốt, cô luôn cảm thấy nếu mình đi theo sẽ có hại, nhưng... bị cô giáo Mục Kiếm Linh ép buộc, cô chỉ có thể cắn răng đi theo cô giáo Mục Kiếm Linh.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Vừa bước ra khỏi hội trường, một chiếc xe bay sang trọng, khiêm tốn đậu trước cửa, Quý Dữu nhận ra đây là xe chuyên dụng của giáo viên Mục Kiếm Linh. Ánh mắt của nhiều học sinh xung quanh ngay lập tức tập trung vào trên người Quý Dữu. Cô cảm nhận được ánh mắt tò mò của các học sinh xung quanh, nhưng không có tâm trạng chào hỏi những người khác. Ngay sau đó, cô đã lên chiếc xe bay chuyên dụng của Mục Kiếm Linh.
Mục Kiếm Linh ngồi trong xe, không có ý muốn nói chuyện với Quý Dữu, cô ấy nhắm mắt lại, khoanh tay, tỏ vẻ như không có chuyện gì, Quý Dữu cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Khoảng mười phút sau, chiếc xe bay dừng lại.
Mục Kiếm Linh bước xuống trước tiên, bước ra khỏi xe bay, Quý Dữu không dám làm gì, ngoan ngoãn đi theo ra khỏi xe. Khi Quý Dữu ngẩng đầu nhìn về phía đích, cô đột nhiên cảm thấy không tốt.
Hóa ra là——