Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 392: Kỹ Năng Vô Sỉ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:28
Lượt xem: 8

Hey ?

 

Để mình uống trà rồi sau đó nhanh chóng rời đi?

 

Đây là sợ nhắc tới chuyện vé vào cửa nên muốn đuổi người đi sao?

 

Quý Dữu bưng ấm trà lên, rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm, trong lòng thầm nghĩ: Tôi sẽ không để cho ông được như ý muốn.

 

Vì vậy, Quý Dữu đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn trưởng phòng Vương, nhẹ giọng khen: “Trà ngon!”

 

Trưởng phòng Vương: "......."

 

Trưởng phòng Vương cũng cười nói: “Vậy uống thêm đi.”

 

Quý Dữu liếc nhìn đồng hồ, đoán chừng ít nhất phải 10 phút nữa mới có thể bắt đầu. Cô cũng không vội, nên cùng trưởng phòng Vương mắt to trừng mắt nhỏ, câu được câu không nói: “Trưởng phòng Vương, hội trường chiều nay có rất nhiều học sinh đến nha."

 

Trưởng phòng Vương nghĩ thầm: Tên ranh con, đây là bắt đầu tìm chủ đề nói về tiền vé vào cửa rồi.

 

Nhưng --

 

Trưởng phòng Vương không chút né tránh, thẳng thắn nói: “Cũng khá nhiều, đều ngồi đầy rồi.”

 

Quý Dữu vẫn cười nói: “Tiền cũng thu không ít phải không?”

 

Trưởng phòng Vương cười nói: “Chỉ có 250 ngàn thôi, cũng không nhiều đâu.”

 

Quý Dữu: "........" 

 

Quý Dữu có chút không hiểu gì về thủ đoạn của trưởng phòng Vương. 

 

Cái này --

 

Là không né tránh mình, trực tiếp nói với mình đã thu bao nhiêu tiền?

 

Chẳng lẽ, ông ấy hoàn toàn không lo lắng mình sẽ để ý tới khoản tiền này sao?

 

Quý Dữu hết sức cảnh giác, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô nói: “Trưởng phòng Vương, theo hợp đồng thuê mà chúng ta đã ký, hội trường hôm nay được cho em thuê độc quyền sử dụng, quyền sử dụng hẳn phải thuộc về em.”

Trưởng phòng Vương khẽ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại quyền sử dụng cũng là em."

 

Quý Dữ hơi im lặng, nói: "Tất nhiên quyền sử dụng là của em, vậy cái chuyện thu tiền vé vào cửa phải chăng không thích hợp?"

 

"A..." Trưởng phòng Vương nghe vậy, biểu hiện thần sắc chợt hiểu ra, cười nói: "Em đang nói cái gì vậy? Trong hợp đồng thuê đã ghi rõ rồi, sau khi thuê hội trường thì quyền sử dụng là trao cho em, nhưng quyền quản lý, quyền giảng giải vẫn nằm trong tay nhà trường nên nhà trường có thể tính phí.”

 

Quý Dữu: "......." 

 

Quý Dữu cau mày.

 

Trưởng phòng Vương cười nói: “Nếu không tin thì có thể đọc lại hợp đồng đã ký ngày hôm qua.”

 

Nói đến đây, trưởng phòng Vương dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Việc tạm thời áp dụng hình thức mua vé vào cửa cũng là do một số hành vi thiếu văn minh trong hội trường gây nên hỗn loạn. Hiện tại nhà trường quyết định áp dụng hình thức xếp hàng mua vé vào cửa, giải quyết ngay tình trạng học sinh tranh giành chỗ ngồi, thường xuyên chiếm chỗ..."

 

Nghe trưởng phòng Vương nói, Quý Dữu gần như trợn mắt há mồm: “Cho nên, em phải cảm ơn nhà trường đã giúp em thu phí?”

 

Trưởng phòng Vương nói: "Đương nhiên, nhưng cũng không cần em cảm ơn đâu, bởi vì nhà trường đã nhận nhiệm vụ giúp đỡ em duy trì trật tự nên đương nhiên phải làm tốt công việc này, việc mua vé vào cửa chính là duy trì trật tự, cũng coi như là một phần công việc của chúng tôi."

 

Quý Dữu: "!!!"

 

Quý Dữu gãi đầu, hoàn toàn bị lời nói vô liêm sỉ kia làm cho khiếp sợ. Cô dừng lại một lát, không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình.

 

Trên đời này, lại có những người không biết xấu hổ như vậy sao.

 

Trưởng phòng Vương cười nói: “Quý Dữu uống trà gần xong rồi à?”

 

Quý Dữu đặt m.ô.n.g ngồi trở lại, mở to mắt nhìn trưởng phòng Vương, lắc đầu nói: "Không đủ, em nghĩ là chưa đủ một chút nào, trưởng phòng Vương, những lời ngài vừa nói rất hay, nhưng lại rất phi logic. "

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

“Trước hết, vì hội trường này là cho em thuê, nên cho dù nhà trường có quyền sử dụng và có quyền giảng giải thì cũng hoàn toàn không có lý do gì lại thu phí riêng mà không thông báo cho em biết. Điều này không những vô lý, mà còn vi phạm hoàn toàn luật hợp đồng của liên minh và xâm phạm luật hợp đồng của liên minh.

 

"Thứ hai..."

 

Quý Dữu quyết định nói thẳng cùng trưởng phòng Vương nói đạo lý.

 

Không ngờ, trưởng phòng Vương trực tiếp xua tay nói: "Muốn tiền hay mạng sống? Đó là lựa chọn của em."

 

Quý Dữu: "........" 

 

Quý Dữu tay run run: “Trưởng phòng Vương, ngài là đồ vô lại a.”

 

Trưởng phòng Vương cười nói: “Cô bé, hãy học tập chăm chỉ, trong mắt đừng lúc nào cũng chú trọng đến tiền bạc, sinh không mang đến, chết không thể mang theo, em muốn nhiều tiền như vậy làm gì?”

 

Quý Dữu: "......"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-392-ky-nang-vo-si.html.]

 

Quý Dữu hít sâu một hơi: “Trưởng phòng Vương, ngài cảm thấy câu nói này từ miệng ngài có phù hợp không?”

 

Nhìn thấy Quý Dữu suy sụp, nụ cười trên mặt trưởng phòng Vương càng đậm hơn: “Sao lại không thích hợp?”

 

Quý Dữu: "......." 

 

Quý Dữu: "Em thua!"

 

Trưởng phòng Vương xua tay nói: "Được rồi, nhanh học đi, đừng ở đây làm phiền tôi."

 

Quý Dữu: "......." 

 

Muốn chơi xỏ lá đúng không?

 

Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho em 100.000! Em lập tức rời đi."

 

Trưởng phòng Vương xua tay nói: "...Không phải tôi vừa nói thế sao? Không có."

 

Quý Dữu ngước mắt lên nhìn hai giáo sư Diệp Hoằng và Tương Ngọc Lan đang nhiệt tình kiểm tra các thiết bị trên sân khấu, cũng như hàng chục ngàn khuôn mặt mong đợi trong toàn bộ hội trường...

 

Quý Dữu nói thẳng: “Nếu không đưa cho em, hôm nay em sẽ không làm việc -- rời đi.”

Trưởng phòng Vương: "..."

 

Đây là đang uy h.i.ế.p mình phải không?

 

Trưởng phòng Vương cười nói: “Được rồi được rồi, dù sao thiếu em cũng không sao, em có thể nhanh chóng rời đi. Có hai giáo sư phụ trách buổi diễn, nên tôi bán vé cũng không coi là lừa gạt.”

 

Quý Dữu: "......." 

 

Trưởng phòng Vương mỉm cười, nhướng mày kiêu ngạo: “Hiểu không?”

 

Quý Dữu tức giận đến suýt chết, nói lý với một vị trưởng phòng vô liêm sỉ như vậy cũng vô dụng, dùng uy h.i.ế.p hay dụ dỗ cũng vô dụng, cô còn có thể làm gì?

 

Nhưng cũng không thể chiều theo ông ấy được.

 

Những lời đe dọa vẫn cần thiết.

 

Vì vậy, Quý Dữu nói: "Tuy nói như vậy, nhưng em tin tưởng hai vị giáo sư chắc chắn nguyện ý cùng với em nghiên cứu thảo luận, nếu họ biết em rút lui vì lý do này, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra..."

 

Nói xong, Quý Dữu khẽ cắn môi, chịu đựng đau lòng nói: “50.000! Bằng không nếu em vạch trần chuyện này, trưởng phòng Vương cho dù không sợ bị mắng cũng phải chú ý đến hình ảnh của trường học chứ? "

 

Trưởng phòng Vương cười mắng: "Được rồi! Tôi chuyển giao cho em, nhanh cút khỏi đây."

 

Quý Dữu: "......." 

 

Nhìn vào 50.000 điểm tín dụng thêm vào trong tài khoản, Quý Dữu vẫn có cảm giác như mình đang bị thiếu máu.

 

Bất quá --

 

Ai bảo mình xui xẻo đụng phải một vị trưởng phòng giáo vụ cứng mềm vô liêm sỉ như vậy?

 

"Khụ khụ..."

 

"Đừng mắng thầm tôi trong lòng."

 

"Tôi sẽ tức giận..."

 

“Biết không?” Sau lưng, truyền đến giọng nói không nặng không nhẹ của trưởng phòng Vương, bước chân của Quý Dữu cứng đờ, đột nhiên cô cảm thấy một áp lực tương đương với sấm sét đánh vào toàn bộ thế giới tinh thần của mình, cô bị ép đến mức gần như không thở được. Sau khi cô cứng đờ vài giây, áp lực dần dần tiêu tan... Quý Dữu nhanh chóng bước lên sân khấu.

 

Tốt a --

 

Thật là khủng khiếp.

 

Trưởng phòng giáo vụ này, thoạt nhìn chẳng làm được việc gì tốt ngoài tham tiền, nhưng thực ra lại có sức mạnh tinh thần đáng sợ đến vậy.

 

Quý Dữu vỗ n.g.ự.c mình một cái, lúc ấy, cô cảm thấy mình như người c.h.ế.t đuối, cảm nhận sâu sắc cảm giác sắp chết.

 

Cái này --

 

Trưởng phòng Vương dường như không có nhiều sức chiến đấu a, Quý Dữu cũng chưa từng nghe thấy tin đồn nào về thực lực của ông ấy từ trường học...

 

Áp lực vừa rồi mà trưởng phòng Vương đặt lên Quý Dữu cũng không kém gì giáo viên Mục Kiếm Linh mang đến.

 

Cho nên --

 

Vị trưởng phòng vô liêm sỉ này đang cố tình khoe khoang với chính mình.

 

Mục đích -- là để cho mình thành thành thật thật ngậm miệng?

 

 

Loading...