Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 389: Ý Chí Của Tớ, Người Phàm Làm Sao Hiểu Được?
Cập nhật lúc: 2024-10-23 20:30:17
Lượt xem: 7
Lời vừa dứt, Thẩm Trường Thanh, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều... đều ngẩng đầu nhìn Quý Dữu.
Quý Dữu trịnh trọng nói: “Dù khó khăn đến mấy, tớ cũng sẽ tiến vào quân đoàn thứ sáu.” Ngay cả những người tốt nghiệp học viện quân sự hàng năm cũng không phải đều có thể thành công tiến vào quân đoàn thứ sáu. Quân đoàn của liên minh phải trải qua tầng tầng tuyển chọn và vượt qua năm quan c.h.é.m sáu tướng......
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Nhưng--
Dù khó khăn đến mấy, Quý Dữu vẫn quyết định tham gia.
Nhất định phải tham gia.
Mấy người im lặng nhìn Quý Dữu, nhất thời, trong mắt Thẩm Trường Thanh lóe lên tia sáng chói mắt, trên mặt hiện lên nụ cười: “Thật trùng hợp, tớ cũng vậy.”
Khóe môi Nhạc Tê Nguyên hơi nhếch lên: "Thật trùng hợp, tớ cũng vậy."
Chỉ có Thịnh Thanh Nham trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, cau mày nói: "Các cậu... đều điên rồi sao?"
Thẩm Trường Thanh lắc đầu: “Không có.”
Nhạc Tê Nguyên ngáp dài, liếc nhìn Thịnh Thanh Nham, bắt chước giọng điệu của cậu và nói: "Cậu mới điên rồi a..."
Thịnh Thanh Nham nhíu mày: "Các cậu..."
Sở Kiều Kiều tát qua một cái, không chút khách khí mắng: “Sao cậu lại nói nhiều như vậy? Mục tiêu của cậu là ngồi ăn chờ chết, làm phá gia chi tử. Chúng tớ bình thường sẽ không cười nhạo, cũng không khuyên cậu. Tóm lại, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, không cho phép cậu ở trước mặt chúng tớ la hét, nếu không sẽ tát cậu!
Thịnh Thanh Nham: "..."
Thịnh Thanh Nham mở to mắt nhìn bốn người trước mặt, một lúc sau mới giơ tay lên, bịt miệng, ngáp dài: “Tùy các cậu a… Dù sao nhân gia cũng không quản được a… "
Nói xong, cậu nhắm mắt lại, tựa đầu vào lưng ghế, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Kỳ thực, lúc này trong lòng Thịnh Thanh Nham tràn ngập hoảng sợ.
Nhạc Tê Nguyên, Nhạc Tê Quang, Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều cùng Thịnh Thanh Nham đều đến từ chủ tinh của liên minh. Vì gia thế của mấy nhà, cho nên bọn hắn đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Trong số đó có Thịnh Thanh Nham, Thẩm Trường Thanh và Sở Kiều Kiều đã là bạn từ hồi mẫu giáo.
Cho đến bậc tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học...
Có thể nói, Thịnh Thanh Nham không dành nhiều thời gian cho ông già Thịnh nhà mình bằng Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh, tin chắc tình huống của Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh cũng giống như cậu.
Những người này đã lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ và dành nhiều thời gian bên nhau hơn so với các thành viên trong gia đình. Không phải gia đình, mà còn hơn cả gia đình.
Bây giờ--
Bốn người họ quyết định gia nhập Quân đoàn thứ sáu cùng một lúc, không phải là Quân đoàn thứ nhất của tinh vực thứ nhất mạnh mẽ như một pháo đài, cũng không phải là một tổng bộ hậu cần vững chắc và ổn định...
Mà là Quân đoàn thứ sáu!
——Là tinh vực thứ sáu xa xôi, lạc hậu, khó khăn và đầy rẫy nguy cơ!
Chỉ cần Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều và anh em Nhạc nguyện ý, bọn hắn căn bản không cần phải tới tinh vực thứ sáu.
Nhưng mà--
Thịnh Thanh Nham nhắm mắt lại, trong đầu dần dần hiện ra một tấm bản đồ rõ ràng, miêu tả lãnh thổ rộng lớn của Liên Minh, từng mảng từng tinh vực hiện lên từng cái một...
Còn bản thân mình thì sao?
Chính mình nên chọn nơi nào để đặt chân?
Thịnh Thanh Nham không thể tìm thấy câu trả lời.
........
Bên này.
Sau khi Quý Dữu dũng cảm tuyên bố mục tiêu của mình trước mặt nhiều người, mọi người im lặng một lúc, Nhạc Tê Quang đột nhiên vỗ đùi, cười lớn, chỉ vào Quý Dữu, nói: "Đồ ngốc! Vậy thì cậu phải buồn rồi. Với thể chất yếu đuối và tinh thần yếu kém, cậu muốn gia nhập Quân đoàn thứ sáu? Cậu nằm mơ đi a."
Lời này vừa nói ra, Nhạc Tê Nguyên kịp thời bổ thêm một đao: “Tình trạng của cậu ấy không phải là không thể, cậu ấy có thể làm những công việc lặt vặt ở bộ phận hậu cần, nếu không thì có thể đến đội nghi trượng cổ vũ cho binh lính. Tóm lại là không thể đi tới tiền tuyến."
Sắc mặt Quý Dữu đen đi.
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh thấp giọng bổ sung thêm: “Đội nghi trượng không tốt, có chỉ số chiều cao nghiêm ngặt, bạn học Quý Dữu…” Những lời còn lại hắn không tiếp tục nói.
Quý Dữu: "........."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-389-y-chi-cua-to-nguoi-pham-lam-sao-hieu-duoc.html.]
Sắc mặt của Quý Dữu càng đen hơn.
Tuy nhiên, cái này vẫn chưa kết thúc.
Sở Kiều Kiều đi theo cười toe toét, vẻ mặt thản nhiên nói: "Bạn học Quý Dữu, đừng buồn. Chờ tớ gia nhập Mãnh Hổ, tớ sẽ thường xuyên quay video ở tiền tuyến cho cậu."
Quý Dữu đột nhiên duỗi tay ra, đập xuống bàn.
Bùm--
Chiếc bàn kim loại rắn chắc rung chuyển với một tiếng vang thật lớn.
Mọi người: "!!!"
Quý Dữu nhìn mấy người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thỏ nóng nảy sẽ cắn người! Mấy người các cậu đủ rồi nha, nếu còn dám gây sự với tớ, các cậu sẽ giống như cái bàn này!"
Nói xong——
Bỗng nhiên Quý Dữu đập mạnh một cái...
Chiếc bàn kim loại lại phát ra một tiếng động lớn.
Mọi người: "..."
Ai nha má ơi!
Tay!
Bàn tay của cô!
Nó đau...
Suýt chút nữa phế đi...
Nhưng - Quý Dữu rất bình tĩnh rút tay lại, không để lộ ra manh mối gì, nhếch môi nói: "Một phàm nhân làm sao có thể hiểu được ý chí của tớ? Các cậu bớt xem thường tớ, hãy chờ xem, tớ nhất định sẽ là người đầu tiên được quân đoàn thứ sáu thu nhận, không những thế, tớ nhất định sẽ là người đầu tiên trở thành lính dưới sự chỉ huy của thượng tướng Bạch Cập! Chờ đó......."
Yên tĩnh.
Có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
........
Một lúc sau, Nhạc Tê Nguyên nghiêng người, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn kim loại một lúc, sau đó lắc đầu, trừng mắt nhìn Quý Dữu với ánh mắt trách móc: “Cái bàn đã làm gì sai mà cậu lại muốn làm điều này với cô ấy?"
Nhạc Tê Quang mắng: "Đồ ngốc vô sỉ! Anh hùng gì mà bắt nạt cái bàn?"
Sở Kiều Kiều ngữ khí nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng cô vẫn là lộ ra vẻ không đồng tình nói: "Bạn học Quý Dữu, cậu muốn đánh người thì cứ nói với tớ, cậu không nên ra tay a, lỡ tay cậu bị thương thì sao? Hơn nữa, đối với cái bàn này cũng không tốt a."
Được rồi, mấu chốt trong câu nói của Sở Kiều Kiều là ở phần cuối!
Hừ ~
Cái gì mà nhan cẩu, ủng hộ bản thân vô điều kiện, kết quả là, tay của mình cũng không có giá trị bằng một cái bàn.
Sau đó--
Chỉ còn lại Thẩm Trường Thanh, Quý Dữu trừng mắt nhìn cậu ta, sợ người thành thật này nói không ra lời tốt.
Kết quả, Thẩm Trường Thanh chỉ liếc nhìn Quý Dữu nói: “Yên tâm, tớ sẽ không nói.”
Nói xong, Thẩm Trường Thanh đưa tay ra, bắt đầu cẩn thận kiểm tra chiếc bàn kim loại, từ mặt bàn, chân bàn, thảm lót bàn... Cậu ta kiểm tra hết thảy, Thẩm Trường Thanh nhìn qua mấy người khác, cậu ta mỉm cười, nói: "Đừng lo lắng, bàn này vẫn ổn."
Quý Dữu hít sâu một hơi, nói: "Các cậu như vậy là đủ rồi a. "
Lúc này, Thịnh Thanh Nham vốn đang nhắm mắt tựa hồ đang ngủ say đột nhiên ngồi dậy, nhướng mi, liếc nhìn Quý Dữu rồi nói: “Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt này... Cậu có biết cậu suýt chút nữa đã làm sai gì không?"
Quý Dữu: "???"
Thịnh Thanh Nham duỗi một ngón tay trắng nõn như tuyết, chỉ vào mặt bàn nói: “Chiếc xe bay là tài sản riêng của trường, bình thường chỉ cho chúng ta thuê, nếu bị học sinh cố ý phá hoại thì ngay cả một cái bàn hoặc một chân bàn bên trong, cũng sẽ bị phạt, tùy theo mức độ thiệt hại, bắt đầu từ 5.000 điểm tín dụng, không có giới hạn trên."
Quý Dữu: "........"
Quý Dữu lập tức cúi người ngồi xổm xuống, với tinh thần và thái độ tỉ mỉ hơn Thẩm Trường Thanh vừa rồi, cẩn thận kiểm tra trên bàn, phát hiện không có chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.