Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 374: Lão Già Khó Ưa

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-10 04:10:08
Lượt xem: 12

Cáo già chính là cáo già.

 

Quý Dữu quyết định không khua môi múa mép, nói thẳng: "Trưởng phòng Vương, em muốn cùng ngài thương lượng một chuyện. Hôm nay hai vị giám khảo giáo sư mà ngài nhắc đến đều không có mặt, ngài xem có phải hay không..."

 

Trình Tịnh nói với Quý Dữu nếu cô muốn hoàn lại tiền, cô phải nói chuyện này với hai người phó phòng còn lại ở sau lưng trưởng phòng Vương, nhưng Quý Dữu biết rất rõ một con cáo già như trưởng phòng Vương sẽ không bao giờ cho mình chui chỗ trống.

 

Ông ta nhất định có chỗ đề phòng.

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Vì vậy, muốn nói chuyện thì phải đến gặp trực tiếp với ông ấy.

 

Bây giờ, thật tình cờ là hai giáo sư theo lịch trình ban đầu đã không đến. Đây chẳng phải là một lý do sẵn sàng sao? Không dùng thì phí, Quý Dữu quyết định nắm bắt cơ hội và ngay lập tức yêu cầu trưởng phòng Vương hoàn lại tiền cho mình.

 

Quý Dữu vừa nói xong, trưởng phòng Vương liền nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ.

 

Quý Dữu: "???"

 

Vài giây sau, trưởng phòng Vương lắc đầu, thở dài, chắp tay sau lưng nói: “Em còn trẻ như vậy, mắt đã không tốt, cần phải đi chữa trị nha.”

 

Quý Dữu: "???"

 

Trưởng phòng Vương chỉ vào ghế giám khảo trong hội trưởng nói: “Tôi đã đích thân mời ban giám khảo mà em muốn.”

 

Quý Dữu: "!!!"

 

Quý Dữu trừng mắt: "Không... không thể nào?"

 

Trưởng phòng Vương nghiêm mặt khiển trách: "Vớ vẩn! Chẳng lẽ tôi còn có thể làm giả người được sao?"

 

Quý Dữu: "..."

 

Trưởng phòng Vương chắp tay sau lưng, đi tới đi lui vài bước, nhìn chung quanh rồi nói: “Được rồi, giám khảo, nhân viên an ninh, vật tư, trang thiết bị… Mọi thứ đã thỏa thuận trong hợp đồng, tôi đã sắp xếp cho em, coi như nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành."

 

Lúc này, trưởng phòng Vương đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn Quý Dữu rồi nói: “Về việc khán giả chỉ có nhiều người như vậy, chắc chắn là do em không biết tranh thủ, không có sức ảnh hưởng, không thu hút được khán giả, cái này không thể đổ lỗi cho nhà trường được a?"

 

Quý Dữu mở miệng, nhưng giống như nghẹn, không nói được một chữ.

 

Trưởng phòng Vương liếc ngang cô rồi nói: “Giới trẻ ngày nay thật nóng nảy và khoa trương! Khi có chuyện gì xảy ra, họ luôn thích tìm nguyên nhân ở người khác, nhưng họ không biết rằng phần lớn vấn đề đều là lỗi của chính họ.”

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu hít một hơi dài nói: “Trưởng phòng Vương, ngài nói không mấy thiện ý. Theo em, người trẻ sở dĩ gặp phải các loại vấn đề, chủ yếu là bởi vì bọn họ còn quá trẻ, kinh nghiệm quá ít, khắp nơi đều có cạm bẫy! Về sau nha, người trẻ nên cố gắng tự lực cánh sinh, đừng để bị những người già đó lừa gạt.”

 

Khóe miệng trưởng phòng Vương co giật.

 

Giỏi lắm!

 

Nhóc con này lòng dũng cảm cũng không nhỏ nha, cũng dám trực tiếp nói bóng gió ngay trước mặt mình.

 

Can đảm lắm.

 

Trưởng phòng Vương mỉm cười nói: “Em nói đúng, người trẻ cần phải tự lực cánh sinh, nhưng mà cũng không thể chỉ tự lực cánh sinh, mà còn phải tu thân dưỡng tính, điều đầu tiên là phải tôn sư trọng đạo.”

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu cười khúc khích và nói: "Đúng vậy, đúng vậy, trưởng phòng đã dạy rất đúng, nhất định xin nghe theo lời dạy bảo của trưởng phòng."

 

Trưởng phòng Vương liếc nhìn cô, biết những gì cô nói đều là những lời vô nghĩa, nên cũng không để ý, nói thẳng: “Sân đấu cũng mở được một thời gian, tuy rằng không nổi tiếng lắm nhưng vẫn phải tuân thủ theo trình tự cần thiết, với tư cách là một giám khảo, tôi cũng không thể bỏ bê nhiệm vụ của mình được, chúng ta đừng nói nhiều nữa, đi đến sân khấu a.

 

Quý Dữu cứng đờ khóe miệng, đi theo đi ra ngoài.

 

Ngay khi hai người xuất hiện, hội trường vốn ồn ào cũng thoáng chốc dừng lại.

 

Hả ?

 

Tình huống gì?

 

Quý Dữu nhìn lên, phát hiện chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hội trường đã có thêm một đống người. Ước tính có thêm mấy trăm người, vào lúc này, thuần túy có khoảng 1.500 khán giả, nhìn cũng tương đối ổn.

 

Trong lòng Quý Dữu tràn ngập niềm vui.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-374-lao-gia-kho-ua.html.]

Lúc này --

 

Trên sân khấu xuất hiện một bóng dáng già nua, gây sự chú ý của Quý Dữu, cả người cô sửng sờ, cái này --- đây không phải là giáo sư Diệp Hoằng sao? Chính là lão già khó ưa cả ngày luôn soi mói, một chút không hợp ý liền để Quý Dữu sửa bài tập.

 

Khuôn mặt của Quý Dữu cũng trở nên tối sầm lại trong giây lát.

 

Không ngờ trưởng phòng Vương lại mời được ông già này, cô còn tưởng là nói đùa.

 

Kỳ thực --

 

Khi Quý Dữu biết giáo sư Diệp Hoằng làm giám khảo, cô đã từ chối trong lòng.

 

Lý do từ chối tất nhiên là vì ông già thực sự không phải là người dễ phục vụ nếu cô không đạt được điều ông muốn, ngay tại chỗ gây khó dễ cho cô, cô có thể sẽ không dễ dàng xuống đài được.  

 

Toàn bộ nơi này yên tĩnh.

 

Lão giáo sư Diệp Hoằng nghe thấy tiếng bước chân, mắt nhìn chằm chằm vào tuyết tân đã được xử lý, ông có chút không cam lòng, nhưng vẫn tránh ra, ngẩng đầu nhìn Quý Dữu cách đó không xa.

 

Ánh mắt của họ chạm nhau trong chốc lát giữa không trung.

 

Yên tĩnh.

 

Hoàn toàn yên tĩnh.

 

Đôi mắt của Diệp Hoằng vốn đã hơi vàng, lúc này vẫn sắc bén như dao.

 

Quý Dữu không hề tỏ ra luống cuống, cũng ngẩng đầu lên, dũng cảm đối mặt với giáo sư Diệp Hoằng. Theo suy nghĩ của Quý Dữu, cô cũng không làm gì sai nên không cần phải cảm thấy chột dạ.

 

Diệp Hoằng ánh mắt hơi hơi chuyển động một vòng.

 

Đây là lần thứ hai ông nhìn thấy nữ sinh tên Quý Dữu này. Lần trước sau khi Quý Dữu trực tiếp rời khỏi lớp học của ông, trong lòng Diệp Hoằng rất tức giận, ngoại trừ tức giận còn có phẫn nộ.

 

Nhưng --

 

Ông tin nữ sinh này không biết trời cao đất rộng, chỉ có thực lực mà không có đạo đức, không đáng để đáng bồi dưỡng.

 

Vì vậy, ngoài tức giận ra, Diệp Hoằng cũng không cảm thấy có bao nhiêu đáng tiếc.

 

Đương nhiên, sau đó Diệp Hoằng nghĩ tới lời nữ sinh ngày đó nói, vô số lần nghi ngờ phán đoán của mình. Làm sao một cô gái đầy kiêu ngạo lại có thể đạo văn?

 

Thế nhưng --

 

Bằng chứng đạo văn đã có kết luận chắc chắn, Diệp Hoằng đã đích thân đến cơ quan đạo văn cùng một số đồng nghiệp để xác định sự việc. Sau khi xác nhận sự thật, ông ấy đã đưa ra quyết định hủy bỏ thông báo nhập học của Quý Dữu.

 

Lúc này, Diệp Hoằng cảm thấy mình là vì cố gắng duy trì sự công bằng của kỳ thi và mình không mắc phải bất kỳ sai sót nào.

 

Tuy nhiên, nếu không phải nữ sinh này đột nhiên xuất hiện trong lớp, nói một vài chuyện, Diệp Hoằng sẽ không bao giờ nghi ngờ phán đoán ban đầu của mình là sai.

 

Nhưng mà?

 

Mỗi khi trong lúc vô tình, ông nhớ đến nữ sinh có thân hình gầy gò nhưng tấm lưng thẳng đứng khi rời khỏi lớp học và những lời nói mạnh mẽ đó, Diệp Hoằng không khỏi nghi ngờ chính mình.

 

Không chỉ nghi ngờ kết quả thẩm định ban đầu mà còn nghi ngờ khả năng phán đoán của chính mình đối với nhân phẩm của học sinh.

 

.......

 

Tất nhiên, mỗi bài tập Quý Dữu giao đều là một trong những nguyên nhân khiến Diệp Hoằng vô số lần nghi ngờ bản thân.

 

Mấy ngày nay Diệp Hoằng rất mâu thuẫn, thấy Quý Dữu có thiên phú như vậy, vừa nghĩ muốn dốc hết sức bồi dưỡng, nhưng trong lòng ông cũng có rất nhiều trăn trở. Vì vậy, thái độ của ông đối với Quý Dữu càng ngày càng mâu thuẫn.

 

Quý Dữu chuyển sang hệ chiến đấu, Diệp Hoằng rất tức giận.

 

Quý Dữu chậm trễ nộp bài tập về nhà, Diệp Hoằng rất tức giận.

 

Quý Dữu từ chối vào lớp, Diệp Hoằng rất tức giận.

 

........

 

Nói tóm lại, Diệp Hoằng đối với học sinh này vừa tức giận vừa mâu thuẫn, ông thật sự không biết nên lấy thái độ như thế nào để đối mặt. Ông cho rằng mình cần một khoảng thời gian để suy nghĩ kỹ càng, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ gặp lại Quý Dữu lần thứ hai trong hoàn cảnh trái ngược như vậy.

 

Loading...