Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 367: Lúng Túng
Cập nhật lúc: 2024-10-08 23:15:47
Lượt xem: 7
Edit: Con Kien Cang
Sự việc do mấy người Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nham gây ra vào buổi sáng, cũng không hề ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của Quý Dữu, sau khi ăn sáng xong, cô lập tức chạy thẳng đến hội trường hệ tài liệu.
Khi đến nơi thì đã đúng tám giờ sáng.
Chỉ là--
Đứng trên bục cao của hội trường nhìn xuống, Quý Dữu có vẻ mặt kỳ quái.
Hội trường rộng lớn, có thể chứa gần 50.000 người cùng một lúc, vậy mà vào lúc này chỉ có hai, ba tốp người, đếm từ đầu đến cuối, chỉ có 600 người, trong số 600 người này, có 500 người mặc đồng phục văn phòng quản lý sinh viên do trưởng phòng Vương sắp xếp tới. Bố trí nhân sự quản lý sinh viên chịu trách nhiệm duy trì trật tự và ổn định tại trường.
Nói cách khác, tổng số khán giả được ước tính là dưới 100 người.
Đơn giản--
Từ thảm để miêu tả cũng không quá đáng.
Trầm mặc
Sự im lặng c.h.ế.t chóc.
..........
Một lát sau, Nhạc Tê Quang nghênh ngang đi đến một cái bàn, có ghế tựa lưng, ngồi xuống, bắt chéo chân nói: "Các cậu còn đứng đó làm gì? Ngồi xuống đi! Xem tình hình này, vệ sĩ chúng ta không cần dùng đến rồi."
Nhạc Tê Nguyên đi theo cậu ta, ngồi xuống, nói: "Chính xác là không cần dùng tới."
Còn không phải sao, tại hội trường có tổng cộng không đến 100 người xem, và có 500 người duy trì trật tự. Còn cần vệ sĩ bảo vệ à? Bảo vệ cái gì? Bảo vệ bàn ghế trong hội trường sao?
Sở Kiều Kiều cẩn thận liếc nhìn Quý Dữu, phát hiện tuy rằng sắc mặt có chút kỳ quái, nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh. Sở Kiều Kiều giơ tay lên, chỉ về phía chỗ ngồi cách đó không xa, nói với Quý Dữu: "Bạn học Quý Dữu, tớ sẽ ngồi đó một lát, nếu cậu có cần giúp gì thì cứ gọi cho tớ."
Sau Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh cũng đi theo.
Thịnh Thanh Nham là người duy nhất còn lại, cậu ấy luôn lười biếng, có thể ngồi thì ngồi, có thể nằm thì nằm, tóm lại sẽ không bao giờ để mình mệt mỏi, cậu ta cũng không đi theo mấy người Sở Kiều Kiều, mà là trực tiếp ở bên cạnh Quý Dữu ngồi xuống ghế, ngáp dài nói: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a, trước tiên nhân gia nhắm mắt một chút a, nếu nhân gia ngủ thiếp đi a, cậu không được phép đánh thức nhân gia a!"
Quý Dữu: "........"
Thịnh Thanh Nham nói xong liền nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
Quý Dữu: "........"
Đột nhiên--
Thịnh Thanh Nham vừa mới nằm xuống đột nhiên ngẩng đầu, mở ra một đôi mắt mơ hồ, nói: "Còn có a... Có chuyện gì thì cũng đừng đánh thức nhân gia a.. Có chuyện gì thì cứ gọi mấy tên thô kệch to lớn kia đi làm là được... " Vừa nói cậu ta vừa giơ tay chỉ vào vị trí của Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Quang.
Sau khi chỉ xong, Thịnh Thanh Nham hoàn toàn ngã xuống.
Một lúc sau, một tiếng ngáy nhẹ phát ra từ hội trường.
Quý Dữu: "........"
Quý Dữu mặc dù tự hào mình là người hiểu biết rộng rãi, nhưng vào lúc này, đối mặt với tình cảnh hiện tại, cô lại cảm thấy có chút lúng túng...
Xấu hổ.
Có một loại gọi là 'xấu hổ', nó bắt đầu lan dần ra xung quanh ngay khi Quý Dữu bước vào. Chẳng bao lâu, nó lan đến mọi ngóc ngách của hội trường, từng tấc đất và không khí.
"Khụ khụ..."
Sau khi kiểm tra thời gian, Quý Dữu cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhìn xung quanh và nói: “Xin chào các bạn học sinh, tôi là Quý Dữu đến từ lớp tự túc thứ 131. Tôi rất vui khi mọi người có mặt ở đây để tham gia vào sân thi đấu công khai của tôi hôm nay, bây giờ, tôi sẽ không nói thêm gì, hãy bắt đầu ngay bây giờ, có bạn học nào ở đây nguyện ý lên thi đấu với tôi không?
Lời này vừa nói ra, hiện trường liền vô cùng yên tĩnh.
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Quý Dữu: "........"
Lúng túng.
Vào lúc này——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-367-lung-tung.html.]
"Vỗ tay!"
Sở Kiều Kiều đột nhiên hét lớn, sau đó Nhạc Tê Nguyên cùng Nhạc Tê Quang miễn cưỡng vỗ tay theo. Thẩm Trường Thanh rất nghiêm túc, cố gắng vỗ tay tán thưởng Quý Dữu.
"Bang bang bang..."
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Sau khi mấy người Sở Kiều Kiều dẫn đầu, những tràng pháo tay lớn nhỏ không đều vang lên thưa thớt bên trong hội trường, cuối cùng khiến khung cảnh cũng bớt xấu hổ hơn.
Đối mặt với cảnh tượng này, Quý Dữu cảm thấy thế nào? Có lẽ là kiểu 'CMN! Quần đã cởi, kết quả vậy mà cậu cho tôi xem cái này à?' Cảm giác thật hoang đường!
Đối với cuộc thi đấu hôm nay, cô đã dày công nghiên cứu từ ba ngày trước, chỉ sợ phạm sai lầm, vì lý do này mà sáng nay cô thậm chí còn ăn phần đồ ăn cho hai người, chỉ để gây kinh ngạc cho mọi người!
Kết quả?
Kết quả là không có ai đến.
Cái này--
Cái này còn hơn cả xấu hổ để hình dung?
Tóm lại, khuôn mặt của Quý Dữu chuyển từ đỏ, tím, xanh lá cây, đen tuyền, sang trắng... rồi từ từ trở lại bình tĩnh, nội tâm cô dần dần từ xấu hổ ban đầu chuyển sang vò đã mẻ không sợ rơi!
Nếu không có ai thì liền không có ai a!
Không có ai cũng phải tiếp tục a! Bằng không, 100.000 tích phân bị trưởng phòng Vương lừa gạt sẽ chỉ tạo ra một khoản lợi nhuận nhỏ như vậy?
Nhắc mới nhớ, trưởng phòng Vương đâu?
Chẳng lẽ thấy ít người thì lẻn đi rồi?
Đúng lúc đang suy nghĩ thì một nữ sinh dáng người cao, mặc đồng phục bước ra từ đám đông chịu trách nhiệm giữ gìn trật tự. Cô ấy có khuôn mặt tròn, đôi mắt đen, làn da trắng như tuyết và tóc cột đuôi ngựa cao, tóm lại mang lại cho người khác cảm giác về vẻ ngoài anh hùng.
Nữ sinh đi tới nhìn Quý Dữu, vẻ mặt có chút hơi không được tự nhiên, nói: "Xin chào, bạn học Quý Dữu, tôi là đội trưởng học sinh chịu trách nhiệm duy trì trật tự tại hội trường. Tôi tên Trình Tịnh, hôm nay cậu có phân phó gì, có thể gọi trực tiếp cho tôi.”
Quý Dữu nở nụ cười tiêu chuẩn với tám chiếc răng và nói: "Xin chào, bạn học Trình Tịnh, hôm nay làm phiền cậu và các bạn học phụ trách giữ gìn trật tự."
Trình Tịnh nghe vậy, sắc mặt hơi không được tự nhiên, thật sự là -- không khí hiện trường quá xấu hổ, ở đó chỉ có bấy nhiêu người, không cần phải ra tay duy trì trật tự, nói cực khổ ... có cái gì mà cực khổ ?
Trình Tịnh da mặt tương đối mỏng nên khi nhìn thấy tình huống tại hội trường, cũng cảm thấy rất lúng túng.
Nhưng--
Trình Tịnh vẫn nói: “Không vất vả, đây là trách nhiệm của phòng quản lý học sinh chúng ta.”
Nói xong, Trình Tịnh nhìn Quý Dữu, cân nhắc lời nói trong lòng, rồi nói: "Quý Dữu, tôi vừa nhận được điện thoại của trưởng phòng Vương, ông ấy nói bây giờ đang bận, đợi một chút nữa sẽ quay lại sau."
Quý Dữu: "Hả???"
Khuôn mặt tròn trịa của Trình Tịnh sắp đỏ bừng thành quả táo: “Đúng vậy, nguyên văn lời nói của trưởng phòng Vương là, ở đây không có người khiêu chiến Quý Dữu, khi nào có người thì ông sẽ tới.”
Quý Dữu: "!!!"
Vô sỉ!
Quá vô sỉ!
Đây là nhận được lợi ích mà không cần phải làm gì cả!
Trình Tịnh nói xong lời này, trong lòng có chút đứng không ngồi không yên, vội vàng kiếm cớ rời đi, nói: "Bạn học Quý Dữu, tôi đi giữ gìn trật tự trước, có chuyện gì thì gọi lại cho tôi."
Quý Dữu vội vàng hỏi: "Chờ một chút... Trưởng phòng Vương hứa mời mấy vị giám khảo cho tôi đâu? Tại sao cả một giám khảo giáo sư đều chưa tới?"
Trình Tịnh do dự: "Cái này... cái này..."
Quý Dữu vốn có một loại dự cảm không tốt: "Chẳng lẽ những giám khảo giáo sư này cũng cho là không có người khiêu chiến tôi nên mới không tới?"
Trình Tịnh sắc mặt nhất thời có chút căng thẳng, mới giải thích: "Không... không... hai vị giám khảo giáo sư thật sự rất bận, cho nên, lát nữa sẽ tới."
Quý Dữu xua tay: "Các người... bắt nạt người ta a..."
Trình Tịnh vội vàng tránh đi: “Tôi đi làm việc trước.”