Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 365: Bạn Thân Đáng Sợ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:09:01
Lượt xem: 6

Edit: Con Kien Cang 

 

Nolan sửng sốt: "Hả? Em đã biết rồi à?"

 

Từ Tư Vũ mỉm cười và nói: "Ừ, đàn anh Ngô Hưng và Hoàng Siêu vừa rồi đã tới nói cho em biết."

 

Nolan nghe vậy liền hiểu ra và nói: "Em biết rồi, vậy bây giờ em có tính toán gì?"

 

Từ Tư Vũ biết tính toán của hắn nói đến, chính là chấp nhận hoặc từ chối. Ả ta suy nghĩ một lúc, trên mặt lộ rõ ​​vẻ buồn bã, nhẹ nhàng nói: "Đàn anh... Thực ra... em không thực sự muốn thi đấu với cô ấy."

 

Đôi mắt xanh của Nolan hiện lên vẻ không hiểu và nói: "Tại sao lại không đi?"

 

Nolan chợt nhận ra khi nhìn thấy trong mắt Từ Tư Vũ hiện lên biểu tình khổ sở, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi đã biết, em là sợ tiếp xúc với đàn em kia sao? Nghe nói cô ấy đã đạo văn của em?"

 

Từ Tư Vũ trong mắt vẫn còn khổ sở, nhưng cô vẫn giữ tinh thần nói: "Em và Quý Dữu trước đây là bạn cùng lớp và cũng là bạn tốt, nhưng em không biết cô ấy sẽ làm ra chuyện như vậy. Nếu như em biết, em nhất định sẽ ngăn cô ấy lại, và thậm chí...thậm chí còn đem..." Ả ta không nói câu tiếp theo.

 

Nolan hiểu ý, giơ tay ngắt lời Từ Tư Vũ, nói: “Nếu em có ý nghĩ như vậy, thì chính là em không đúng, Tư Vũ. Trong mắt tôi, kiến ​​thức có thể học hỏi và trao đổi với nhau, nhưng không thể trao tặng cho người khác. Thành quả của mình thì phải là của mình, tuyệt đối không thể đưa cho người khác. Điều này không chỉ là thiếu tôn trọng bản thân mà còn là thiếu tôn trọng bạn bè.”

 

Dừng một chút, Nolan nói tiếp: “Nếu bạn của em làm như vậy, có nghĩa là cô ấy không tôn trọng tình bạn với em, cũng không tôn trọng thành quả của em. Hậu quả của việc bị đuổi học là cô ấy tự mình gây ra chứ không ai cả, chẳng thể trách người khác được, vì vậy Tư Vũ, em đừng buồn về điều đó.”

 

"Đàn anh, em... em biết tất cả những gì đàn anh nói đều đúng, nhưng em... thỉnh thoảng nghĩ lại, em vẫn cảm thấy buồn." Từ Tư Vũ cúi đầu, lấy tay che mặt.

 

Nolan nói: "Nỗi buồn là sự giải tỏa cảm xúc bình thường, nhưng em không nên để cảm xúc này kiểm soát mình mãi, vì vậy, cô gái xinh đẹp, hãy quên điều này đi a."

 

Từ Tư Vũ khẽ gật đầu, nhưng vẫn lấy tay che mặt.

 

Nolan nói: "Nếu cô ấy muốn khiêu chiến em, Tư Vũ, cứ mạnh dạn chấp nhận đi. Tôi tin em là người giỏi nhất trong toàn trường về mặt xử lý tài liệu."

 

Từ Tư Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng trên khuôn mặt ả ta vẫn còn một chút buồn bã.

 

Ả ta thực sự là lo lắng.

 

Đàn anh Nolan có gia thế tốt, tính cách tốt, bởi vậy, càng thân thiết với hắn, càng cảm thấy mình không dễ dàng chinh phục được hắn, hơn nữa xung quanh hắn có quá nhiều cô gái ưu tú...

 

Còn có--

 

Đàn anh Nolan vậy mà đề nghị ả ta chấp nhận khiêu chiến của Quý Dữu?

 

Cái này hơi vượt quá dự đoán của Từ Tư Vũ, ả ta do dự một lát rồi nói: "Đàn anh, kỳ thực em cũng muốn tiếp nhận, nhưng mà - thí nghiệm của chúng ta đang ở giai đoạn then chốt, nếu như em đột nhiên dừng lại...

 

Nolan xua tay, cười nói: "Tôi cho em nghỉ nửa ngày, em có thể đi, còn lại giao cho Ngô Hưng cùng Hoàng Siêu."

 

Từ Tư Vũ chỉ có thể gật đầu: "Được."

 

.........

 

Bên này, Quý Dữu đã nghiên cứu kỹ lưỡng những kiến ​​thức về hệ tài liệu lấy được từ Tạ Linh Chi. Các tài liệu này được ghi chép thống nhất thành một phần văn kiện, trong đó phân loại và sắp xếp cẩn thận nguồn gốc, sự phát triển, phân chia của tài liệu.

 

Quý Dữu thực sự đã quen thuộc với những thứ này.

 

Điều khiến Quý Dữu mừng rỡ là tài liệu này chỉnh lý và lên kế hoạch cho tất cả các phương pháp xử lý tài liệu hiện có trên thị trường, đồng thời nêu rõ ưu nhược điểm của chúng. Không chỉ vậy, nó còn chứa đựng nhiều ý tưởng của người chỉnh lý và dữ liệu về những thất bại trong quá khứ.

 

Ngay khi Quý Dữu và Tiểu Dữu vừa đọc được đến đây, họ bắt đầu quên ăn quên ngủ. Nếu không có đồng hồ báo thức tùy chỉnh nhắc nhở họ nhiều lần, cô sẽ không muốn đi ngủ ngay.

 

Trong quá trình học tập căng thẳng, ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

 

Thứ bảy.

 

Quý Dữu đang mặc một chiếc lót nhỏ, vừa mở cửa ký túc xá, cô đã đ.â.m đầu vào một khuôn mặt xinh đẹp và quá mức quyến rũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-365-ban-than-dang-so.html.]

 

Thịnh Thanh Nham hôm nay không mặc đồng phục mà mặc một bộ âu phục trắng được thiết kế riêng với cà vạt màu hồng ở cổ áo. Chiếc cà vạt màu hồng tương phản với đôi khuyên tai màu hồng trên vành tai màu trắng của cậu ta, hài hòa đến lạ thường.

 

Mấu chốt là - một màu nữ tính như vậy, khi mặc trên người Thịnh Thanh Nham, không hề có chút quê mùa hay nữ tính nào, ngược lại khiến cậu ta trông giống như một bạch mã hoàng tử bước ra từ thế giới cổ tích -

 

Giấc mơ!

 

Trong lúc nhất thời, đồng tử Quý Dữu không khỏi co rút lại, cho rằng mình nhận nhầm người. Người đứng trước mặt cô rõ ràng là nam tử tuấn tú độc lập với thế gian.

 

Sau đó--

 

Thịnh Thanh Nham nói: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a... Sao hôm nay cậu dậy muộn như vậy a? Mọi người đã đợi cậu mấy phút rồi a..."

 

Trong một giây liền đánh nát.

 

Giấc mơ.

 

Quý Dữu hiểu, đây hoàn toàn là ảo giác của cô.

 

Trước mắt nào có nam tử đẹp trai độc lập với thế gian gì, trước mắt rõ ràng là một vị vua cay mắt độc lập với thế gian!

 

Quý Dữu trợn mắt nói: "Sao cậu mặc đồ trắng đứng trước cửa phòng tớ vậy? Cậu muốn hù c.h.ế.t tớ à?"

 

Thịnh Thanh Nham nghe vậy, lập tức không vui nói: "Con mắt cậu bị gì a? Rõ ràng nhân gia trông rất đẹp a..."

 

Quý Dữu bĩu môi: “Đẹp cái quỷ a.”

 

Thịnh Thanh Nham không vui nói: "Cậu nói lời này là không có lương tâm a... Nhân gia thay quần áo chỉ là để cho cậu có chỗ dựa a... là muốn cho cậu thể diện a..."

 

Quý Dữu há to miệng: "Chỗ dựa? Thể diện?"

 

Thịnh Thanh Nham còn chưa kịp trả lời, một người khác từ phía đối diện bước tới, cũng mặc bộ âu phục trắng và đi giày da tinh xảo.

 

——Là Sở Kiều Kiều.

 

Đừng nói, bộ dáng này của Sở Kiều Kiều lại vô cùng ưa nhìn, vừa có vẻ đẹp nữ tính vừa có khí chất nam tính, hai khí chất khác nhau hòa quyện vào nhau rất hài hòa, khiến cô ấy trông rất đẹp trai và hấp dẫn.

 

Nhưng--

 

Không lâu sau, lại có thêm hai người xuất hiện phía sau Sở Kiều Kiều, là Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên, cũng mặc bộ âu phục trắng. Nhạc Tê Quang vừa đi vừa kéo cà vạt vừa chửi: “Ăn mặc đã đủ tệ rồi, còn bắt baba đeo cà vạt, làm baba không vui, tớ bỏ gánh không làm nữa!”

 

Bên cạnh hắn, Nhạc Tê Nguyên nhẹ giọng nói: "Không có ai ép buộc cậu, cũng không có người yêu cầu cậu đi theo. Hiện tại cậu có thể rời đi."

 

Nhạc Tê Quang: "..."

 

Nhạc Tê Quang lớn tiếng nói: "Nói đùa! Cơ hội để chê cười tên ngốc số 4444 thật hiếm có, baba làm sao có thể bỏ qua đựơc hả? Nhất định không thể."

 

Nhạc Tê Nguyên nói: “Cho nên, cậu có thể câm miệng.”

 

Nhạc Tê Quang liếc cậu ấy một cái, tức giận nói: “Baba thích nói chuyện đó, không ai cấm được baba.”

 

Sau hai anh em song sinh, còn có Thẩm Trường Thanh im lặng, Thẩm Trường Thanh lúc này cũng mặc một bộ âu phục trắng. So với vẻ ngoài quyến rũ của Thịnh Thanh Nham, vẻ đẹp trai của Sở Kiều Kiều, sự hoang dã của Nhạc Tê Quang, và sự khiêm tốn sang trọng của Nhạc Tê Nguyên, thì khí chất của Thẩm Trường Thanh trong bộ âu phục trắng tinh khiết càng có phần kiềm chế, ôn hòa và vô hại hơn...

 

Tất nhiên ai cũng ăn mặc rất bảnh bao và soái khí.

 

Chỉ là--

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Nhìn cảnh này, khóe miệng Quý Dữu co giật: "Các... cậu muốn làm gì?"

 

Loading...