Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 359: Lão Cáo Già

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-08 00:00:17
Lượt xem: 7

Edit: Con Kien Cang

Quý Dữu đọc xong mấy tin nhắn, khóe môi hơi nhếch lên.

 

Cái này--

 

Đây chính là tình bạn thân phải không?

 

Quý Dữu giơ tay chạm vào trái tim đang đập của cô, ở đây rất nóng vì ấm áp vẫn luôn ở đó.

 

Ba ngày sau, cuộc khiêu chiến với tất cả học sinh năm nhất và năm hai của hệ tài liệu sẽ chính thức được tổ chức tại hội trường. Việc này đã được quyết định xong, điều cấp bách nhất đối với Quý Dữu bây giờ là đàm phán về hội trường.

 

Hội trường này không chỉ là nơi để hệ tài liệu tổ chức các hoạt động mà còn là nơi giao lưu của học sinh, tự học... cơ bản đều ở hội trường này. Tất nhiên, tất cả đều là dùng chung, không cần trả bất kỳ lệ phí nào.

 

Nhưng nếu Quý Dữu muốn chiếm dụng hội trường cả ngày, thì cô nhất định phải xin phép văn phòng giáo vụ mới được. Chỉ khi được sự đồng ý của nhà trường, Quý Dữu mới được cho thuê riêng.

 

Cho thuê -

 

Tên như ý nghĩa, chính là tiêu tiền.

 

Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Quý Dữu không vội vàng quay lại ký túc xá mà là nhanh chóng chạy thẳng đến phòng giáo vụ.

 

Khi Quý Dữu đến, trưởng phòng Vương của văn phòng giáo vụ đang trực.

 

Vừa nhìn thấy vị trưởng phòng Vương có mái tóc bị hói một chút, đeo kính gọng vàng, Quý Dữu bắt đầu cảm thấy đau khổ trong lòng:

 

Thật là đen đủi nha!

 

Gặp phải xà tham ăn này.

 

Xà tham ăn - trưởng phòng Vương là giảng viên nổi tiếng thứ tư trong toàn bộ Lãm Nguyệt Tinh ngoài hiệu trưởng Hồng, Mục Kiếm Linh và vị giáo sư cổ hủ Diệp Hoằng, còn vì sao người khác không có biệt danh, nhưng riêng ông ấy lại có biệt danh 'xà tham ăn'?

 

Đương nhiên là vì trưởng phòng Vương rất giỏi nhổ lông, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần qua tay ông ấy, ông ấy đều có thể nhổ được một ít tiền. Bất quá, trưởng phòng Vương tuy tham tiền và thích tiền nhưng đó không phải là vì bản thân mình, tiền ông nhổ được cũng không bỏ túi riêng của ông. Tất cả số tiền đó được đưa vào tài khoản của trường và được sử dụng cho các chi tiêu khác nhau của trường.

 

Trong mười năm qua, hiệu trưởng Hồng phụ trách đối ngoại và trưởng phòng Vương phụ trách nội bộ, họ đã đem danh tiếng của trường quân sự Lãm Nguyệt Tinh vốn không mấy nổi tiếng trở thành một trong mười trường danh tiếng hàng đầu trong liên minh, có thể hình dung được năng lực của hai người đó mạnh đến mức nào, và họ đã bỏ ra bao nhiêu công sức.

 

Vì vậy, mặc dù giảng viên, nhân viên và học sinh ngoài mặt thì mắng nhiếc hiệu trưởng Hồng và trưởng phòng Vương nhưng trong tận đáy lòng họ vô cùng kính trọng hai người này.

 

............

 

Quý Dữu vừa mới đến gần văn phòng của phòng giáo vụ, còn chưa kịp gõ cửa, trưởng phòng Vương đang ngồi trên ghế làm việc đã nhìn thấy bóng dáng của cô, trên mặt lập tức nở nụ cười:

 

"Ôi - Xem là ai đến nha?" Trưởng phòng Vương nhiệt tình chào đón Quý Dữu, giơ tay nói: "Không cần gõ cửa, cứ vào đi."

 

Quý Dữu nhìn nụ cười của ông ấy, trong lòng cảm thấy run rẩy, trưởng phòng Vương dường như đã đoán trước được cô sẽ đến, bộ dạng như đã chờ đợi rất lâu.

 

--Xong ... Xong rồi a.

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

Quý Dữu cắn răng, bước tới nói: "Xin chào, trưởng phòng Vương, em đến từ lớp 131 tự túc..."

 

Cô mới nói được nửa chừng đã bị trưởng phòng Vương cắt ngang, ông cười tủm tỉm nói: “Bạn học Quý Dữu, không cần phải giới thiệu chi tiết, hồ sơ của tất cả học sinh trong trường, tôi đều nắm giữ, ngót nghét mười ngàn học sinh tôi đều nhận biết hết."

 

Quý Dữu: "........" 

 

Không phải sợ ngài không biết em, mà chỉ sợ ngài nhận biết mặt em nha.

 

Quý Dữu trong lòng kêu khổ: Xong rồi, cô đang bị nhắm tới.

 

Quý Dữu vặn vẹo nói: "Trưởng phòng Vương, là như thế này, hôm nay em đến đây là để..."

 

Lời vừa ra khỏi miệng, trưởng phòng Vương giơ tay lên, ngắt lời Quý Dữu lần nữa, cười nói: "Không cần phải nói, tôi biết mục đích của em đến đây, em là muốn thuê hội trường hệ tài liệu phải không?"

 

Quý Dữu cười khanh khách: "...Đúng vậy, vẫn là trưởng phòng người tin tức nhanh nhạy nha."

 

Trưởng phòng Vương cười rạng rỡ, trông giống như Phật Di Lặc, dáng vẻ hòa ái dễ gần nói: “Học sinh trong trường đều giống với con tôi, chuyện của con cái, tôi sao có thể không biết?”

Quý Dữu: "........" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-359-lao-cao-gia.html.]

 

Như không nhìn thấy trên mặt Quý Dữu cứng đờ, trưởng phòng Vương vẫn cười nói: “Không cần xin các lãnh đạo khác thuê hội trường, tôi có thể trực tiếp quyết định.”

 

Quý Dữu nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội vàng nói: “Cảm ơn trưởng phòng Vương… Cảm ơn ngài rất nhiều, vậy… bây giờ xong việc rồi, em sẽ không trì hoãn công việc của trưởng phòng ngài, em xin phép đi trước."

 

Chạy trốn ngay lập tức, đây là cách tốt nhất để tránh bị nhổ lông.

 

Chỉ là --

 

Trước khi m.ô.n.g Quý Dữu rời khỏi ghế, liền nghe trưởng phòng Vương cười nói: "Đừng nóng vội, theo quy trình thì sẽ không nhanh chóng được phê duyệt đâu, bạn học Quý Dữu cứ đợi một lát đã."

 

Quý Dữu: ".........."

 

Quả nhiên--

 

Biết sẽ không dễ dàng chuồn đi như vậy mà.

 

Quý Dữu đành phải trưng vẻ mặt mướp đắng ngồi xuống, trong mắt oán hận nhìn chằm chằm trưởng phòng Vương, trực tiếp hỏi: " Trưởng phòng Vương, xin cho em một câu trả lời chính xác, em muốn biết phải trả bao nhiêu tiền thuê hội trường?”

 

Trưởng phòng Vương cười nói: “ Bàn luận về tiền bạc thật không tinh tế.”

 

Quý Dữu ngượng ngùng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, quá tầm thường! Không tinh tế một chút nào......."

 

Trưởng phòng Vương cười nói: “Tuy không tinh tế nhưng vẫn phải đàm luận.”

 

Quý Dữu: "......."

 

Trưởng phòng Vương cười nói: "Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể không nói về số tiền này."

 

Quý Dữu: "......."

 

Quý Dữu hít sâu một hơi, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

 

Trưởng phòng Vương nhìn Quý Dữu, trong mắt tỏa sáng tia từ ái, nói: “Không nhiều, chỉ 500,000 thôi.”

 

Quý Dữu trợn mắt: “500,000???”

 

Quý Dữu mở miệng: “Mà thôi à???”

 

Trưởng phòng Vương cười nói: “Trước tiên khoan hãy giật mình, 500.000 này thực sự không phải là quá đáng với em, tôi hỏi em, vì em sắp tổ chức một cuộc thi đấu, đến lúc đó không phải có rất nhiều người phải không? Như vậy --- có phải hay không muốn duy trì trật tự ở đó? Văn phòng quản lý học sinh ở hệ tài liệu của chúng tôi sẽ sắp xếp để học sinh duy trì trật tự, nhưng ít nhất em cũng phải trả phí phục vụ cho họ, đúng không?"

 

Quý Dữu mở miệng: "...Được rồi...có vẻ là như vậy."

 

Cô vậy mà không nghĩ tới điều này.

 

Sau đó.

 

Trưởng phòng Vương tiếp tục hỏi: “Hội trường lớn đến mức có thể chứa cùng lúc ít nhất 50.000 người. Nếu trong 50.000 người này không ai có thể duy trì trật tự, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ hỗn loạn. Cho nên -– em cần phải làm như vậy, ít nhất cũng phải mời 500 người duy trì trật tự phải không?"

 

Quý Dữu mím môi: "Ừ...đúng vậy."

 

Trưởng phòng Vương cười nói: “Nếu 500 người làm việc một ngày, không tính giờ ăn trưa và ăn tối, họ sẽ phải làm việc cho em ít nhất 10 tiếng. Theo luật lao động của liên minh, đây là thời gian làm thêm giờ nghiêm trọng, em phải trả gấp ba lần tiền làm thêm giờ, mỗi người đều cần ít nhất 1.000 điểm tín dụng, phải không a?

 

Quý Dữu nghiến răng nghiến lợi, lấy hết can đảm hỏi: "Trưởng phòngmVương, phòng quản lý sinh viên còn tuyển người không? Ngài nghĩ có thể nhận người như em không? Đừng lo lắng, về công việc, em đặc biệt siêng năng, đặc biệt giỏi duy trì trật tự và những thứ tương tự.”

 

Khá lắm!

 

Còn mở cái gì sân thi đấu? Trực tiếp đi làm bảo vệ duy trì trật tự thì tốt hơn a.

 

Có thể nhận được 1.000 điểm tín dụng cho một ngày làm việc, có công việc được nhiều tiền như vậy, không nhanh cướp lấy, giữ giúp cho người khác à?

 

Quý Dữu vừa nói ra những lời này, khuôn mặt tươi cười của trưởng phòng Vương đột nhiên dừng lại trong giây lát, ông ấy lại nở nụ cười từ ái nói: “Vào phòng quản lý sinh viên không khó, nhưng có ít người như Quý Dữu nguyện ý mở sân thi đấu ở hội trường nha."

 

Quý Dữu: "......."

 

 

Loading...