Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 335: Được Không Dễ
Cập nhật lúc: 2024-09-09 05:31:45
Lượt xem: 17
Trên đồng cỏ.
Một người một lừa alpaca, người ăn thịt, thú ăn cỏ, ăn một miếng, nhìn nhau một cái, hình ảnh này nhìn cực kỳ hài hòa. Khi chủ quán lẩu đẩy cửa đi vào, hắn không khỏi cảm động khi nhìn thấy cảnh này.
Ngay lập tức.
Hắn đóng cửa lại và lặng lẽ rời đi.
Hồi lâu.
Sau khi Quý Dữu ăn uống no đủ, cô nhìn Manh Manh bên cạnh cũng đang gặm hết cỏ xung quanh, Quý Dữu không khỏi sinh ra cảm giác con cái nhà mình thật ngoan ngoãn, thật biết nghe lời, trong lúc nhất thời bỗng có cảm giác có chút an ủi tuổi già , cô giơ tay xoa nhẹ đầu Manh Manh, nói: “Manh Manh, cỏ xanh này ăn có ngon không?”
Manh Manh: "Be be ~"
"Ừm, ăn rất ngon a." Quý Dữu cười nói: "Nhưng em có biết những thứ cỏ này, muốn trưởng thành sẽ khó khăn như thế nào không?
Manh Manh vẻ mặt u mê: "Be be?"
Quý Dữu mặc kệ nó có hiểu hay không, chỉ giả vờ như nó hiểu là được, tiếp tục nói: “Để cho em tùy thời có thể ăn cỏ tươi, chủ tiệm lẩu đã đặc biệt xây dựng mấy bãi cỏ như vậy cho em, em biết quá trình có bao nhiêu khó khăn không? Cần bao nhiêu nhân lực và sức lực?" Nói đến đây, Quý Dữu lắc đầu thở dài: "Em không biết. "
Manh Manh ngẩng đầu lên nói: "Be be?"
Quý Dữu thở dài nói: "Manh Manh, em có biết những loại cỏ này, bắt đầu từ hạt giống rồi phát triển cao lớn tươi non như vậy, cần có bao nhiêu thời gian và công sức hay không?"
Đôi mắt của Manh Manh mở to.
Quý Dữu lại lắc đầu nói: "Em vẫn là không biết."
Mặc dù Manh Manh không hiểu ý của cô, nhưng đại khái vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc trong lời nói của Quý Dữu, nó không nhịn được mà đưa đầu ghé sát vào lòng bàn tay của Quý Dữu một cách thân mật: "Be be???"
Quý Dữu bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười cực kỳ sáng ngời: "Chủ tiệm lẩu đã vất vả bố trí đồng cỏ, đồng cỏ mọc dày đặc như vậy, tất cả đều là để cho Manh Manh vui vẻ sung sướng ăn cỏ nha!"
Manh Manh nhìn thấy nụ cười nở trên mặt Quý Dữu, trong nháy mắt bị lây nhiễm, cũng cảm thấy bắt đầu vui vẻ, nó nghe những lời này, cái hiểu cái không, nhưng có thể cảm nhận được bên trong chân thành tha thiết.
Vì vậy, Manh Manh càng muốn thân thiết với Quý Dữu hơn, cũng học nhếch miệng, muốn cười một chút.
Khi Quý Dữu nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu tự nhiên của Manh Manh, thiếu chút nữa thì không kiềm chế được vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cô vẫn kiềm chế bản thân muốn xoa mạnh Manh Manh, cười nói: "Manh Manh, hứa với chị, từ giờ trở đi, em phải ăn cỏ, ăn cỏ đúng giờ, sống xứng đáng với tình yêu thương của chủ tiệm lẩu dành cho em, sống xứng đáng với mầm cỏ xanh, chăm chỉ để trưởng thành, được không?”
Manh Manh bỗng nhiên hét lớn: "Be be!"
Được rồi!
Nhưng vẫn cần phải lừa một lần nữa, à không! Khuyên bảo một chút!
Quý Dữu nhìn Manh Manh, nghiêm nghị nói: "Đồng chí Manh Manh, kể từ bây giờ dù có không vui vẻ đến đâu, thì cũng phải ăn, em có làm được không?"
Manh Manh mở to đôi mắt sáng ngời, lớn tiếng : "Gào!"
Quý Dữu giơ tay lên, chạm vào đầu nó và mỉm cười: "Tôi tin tưởng vào đồng chí Manh Manh! Bởi vì đồng chí Manh Manh là một con alpaca xuất sắc, nhất định sẽ làm theo những gì mình đã nói!"
Manh Manh nghe vậy, càng thêm hưng phấn, không khỏi lè lưỡi, l.i.ế.m lòng bàn tay Quý Dữu, há miệng: "Ngao ngao..."
Đã sắp đến giờ học, Quý Dữu đã nói rõ với Manh Manh, dù rất không muốn nhưng nó vẫn để Quý Dữu rời đi. Tuy nhiên, khi Quý Dữu rời đi, nó vẫn đi theo Quý Dữu.
Khi Quý Dữu bước ra khỏi nông trường, Manh Manh dừng lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Dữu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-335-duoc-khong-de.html.]
Nhìn đôi mắt trong sáng và vẻ mặt khao khát như vậy, Quý Dữu gần như không nhịn được muốn mang chú alpaca đến lớp, nhưng cô vẫn bóp nghẹt ý nghĩ đó.
Nếu cô thực sự dám mang một con alpaca đến lớp, đoán chắc cô Mục Kiếm Linh sẽ bóp c.h.ế.t mình.
Sợ ……
Chủ tiệm lẩu nhìn thấy Manh Manh đã hoàn toàn khôi phục, nụ cười trên mặt vẫn không ngừng tiễn Quý Dữu đến cửa quán, vẫn lẩm bẩm nói lời cảm ơn.
Nhìn thấy Quý Dữu chuẩn bị lên xe bay, chủ tiệm lẩu nhẹ thở dài nói: "Ai... Manh Manh của chúng tôi trước đây thật ra rất hoạt bát, đó là vì ông chủ và cậu chủ nhỏ lần lượt rời đi mới. .."
Quý Dữu mở to mắt: "A???"
Chủ tiệm lẩu dường như cảm thấy mình đã nói quá nhiều, có chút xấu hổ nên nói: “Thật ra Manh Manh không phải do tôi nuôi dưỡng, nó được gửi đến cho tôi nuôi dưỡng sau này, bởi vì nó có quan hệ rất sâu sắc với người chủ trước của mình và thường xuyên nhớ họ, đó là lý do tại sao nó thường không vui.” Hắn giải thích, nhưng thông tin về người chủ của Manh Manh lại không nói rõ chi tiết.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Thì ra là thế, Quý Dữu gật đầu: “Manh Manh rất có linh tính, cho nên không vui là chuyện bình thường.”
Chủ tiệm lẩu ngược lại cười nói: “Cho nên, tôi hy vọng sau này bạn học Quý Dữu khi rảnh rỗi có thể đến bên cạnh Manh Manh, dù chỉ là đến ngồi vài phút cũng được, Manh Manh sẽ rất vui vẻ."
Quý Dữu nói: "Tôi sẽ."
Chỉ cần một chút nỗ lực, có thể giúp đỡ người khác, vậy tại sao không làm? Hơn nữa, Quý Dữu và Manh Manh vốn rất hợp nhau, Manh Manh quả là một sinh vật nhỏ dễ thương.
Sau khi rời khỏi quán lẩu, Quý Dữu lập tức tìm một chiếc xe bay tự phục vụ và lao tới phòng huấn luyện hệ chiến đấu.
Sau khi trở về từ khóa huấn luyện đặc biệt, Mục Kiếm Linh đã tăng cường khóa huấn luyện cho năm nhất. Điều này không chỉ làm tăng độ khó của việc huấn luyện mà còn tăng số lượng huấn luyện cơ bản hàng ngày.
Rất nhiều học sinh không hiểu ý, cho rằng những động tác cơ bản này ai cũng đã học rồi, vậy tại sao vẫn phải luyện tập hàng ngày? Lúc nào cũng luyện tập ? Nhưng Mục Kiếm Linh lại không giải thích, chỉ ra lệnh cho học sinh rèn luyện.
Phương pháp thúc giục học sinh của giáo viên Mục Kiếm Linh rất đơn giản và thô thiển nhưng lại rất hiệu quả:
Hoàn thành, sẽ kết thúc đúng giờ tan học.
Nếu không thể hoàn thành, việc tan học sẽ bị hoãn lại.
Tóm lại, dù các học sinh hơi có phê bình kín đáo, nhưng vẫn thành thật tuân thủ yêu cầu và hoàn thành mọi hạng mục huấn luyện.
Quý Dữu và 100 học sinh khác từng đến trạm vũ trụ Đào Viên, không ai trong số họ có bất kỳ phàn nàn nào. Họ đều hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện hàng ngày của mình một cách tỉ mỉ và thực tế. Ngay cả Nhạc Tê Quang gai góc cũng không có bất kỳ phản đối nào.
——Bởi vì ai cũng cảm nhận được sự cấp bách, và hơn thế nữa vì đã biết cuộc sống học tập ổn định có được ngày nay là bởi có vô số người lính ở phía trước đang gánh trên vai gánh nặng tạo môi trường cho mọi người.
Chỉ khi khó kiếm được thì chúng ta mới trân trọng nó.
........
Sau giờ học, một nhóm người ngồi quanh bàn ăn im lặng nhai cơm, nhưng tâm trí Quý Dữu lại chuyển sang cuộc thi trực tuyến buổi tối, hôm nay bắt đầu bước vào cuộc thi thăng cấp, cũng không biết cuộc thi thăng cấp là như thế nào.
Đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Trường Thanh ở bên cạnh nói: “Các cậu có dự đoán gì về trận đấu thăng cấp cá nhân tối nay không?”
Hửm ?
Quý Dữu ánh mắt chuyển động.
Thẩm Trường Thanh vừa nói xong, Nhạc Tê Quang liền nói: “Còn đoán cái gì nữa, bất quá chỉ là ngẫu nhiên ghép đối thủ mà thôi, thắng thì tiến vào vòng tiếp theo, thua thì bị loại.”
Vừa nói xong, Nhạc Tê Nguyên trợn mắt, không để ý đến Nhạc Tê Quang, chỉ nhìn những người khác và nói: "Kết hợp ngẫu nhiên không phải là không thể, nhưng tớ nghĩ cuộc thi trực tuyến năm nay không đơn giản như vậy."