Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 324: Sự Trả Thù Của Quỷ Nghèo
Cập nhật lúc: 2024-09-01 15:59:49
Lượt xem: 19
Rơi ~
Rơi ~
Rơi ~
Trên đĩa cơm, từng miếng thịt lần lượt rơi xuống, được sắp xếp ngay ngắn...
Khi Hà Tất đặt thìa xuống, tất cả những người vây xem đều thở dài: Kỹ năng cầm thìa bằng một tay này thực sự tuyệt vời và khiến mọi người phải kinh ngạc!
Nhưng--
Quý Dữu trừng mắt, chỉ vào đĩa cơm của mình, hỏi: "Đàn anh Hà Tất, anh có phải lấy thiếu cho tôi rồi?" Cô đếm đi đếm lại, phát hiện chỉ có chín miếng! Không phải là 10 miếng tiêu chuẩn sao?
Hà Tất lắc đầu và nói chắc nịch: “Không hơn không kém.”
Quý Dữu: "!!! Anh đang đùa tôi à? Rõ ràng chỉ có 9 miếng, nếu anh lại như vậy, tôi sẽ kiện anh lên hiệp hội người tiêu dùng."
Nghe vậy, Hà Tất ngước mắt lên nhìn cô, sau đó cầm thìa gạt một miếng xương sườn sang một bên và nói: "Nếu thị lực kém thì hãy đến gặp bác sĩ nhãn khoa, được rồi, người tiếp theo."
Quý Dữu nhìn xuống và gần như tắt thở!
Đây thực sự là 10 miếng!
Nhưng mà---
Miếng thịt được ép bên dưới chỉ nhỏ hơn móng tay một chút thôi, cái này cũng được gọi là một miếng sao?
Cái này nếu cho thêm, không phải cũng bị chê, đúng không?
Hà Tất nhìn vẻ mặt tức giận của cô bé sau khi bị kinh ngạc, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên một vòng, thúc giục: “Bạn học này, làm phiền bạn bưng đĩa cơm của bạn ra, đừng ảnh hưởng đến việc làm của tôi.”
Quý Dữu: "........."
Hít một hơi thật sâu, Quý Dữu cầm đĩa cơm lên, trước khi rời đi liếc nhìn đàn anh Hà Tất, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Đàn anh Hà Tất, dù tay nghề lắc thìa của anh có tốt đến mấy cũng không thể che giấu sự thật anh là một kẻ cặn bã."
Hà Tất : "..."
Sau khi trêu chọc thành công tiểu lùn, hắn tâm tình rất tốt, thế là không để ý tới lời nói của tiểu lùn, thay vào đó vẫn giữ nụ cười lịch sự nói: “Cảm ơn bạn học đã khen ngợi, tôi sẽ tiếp tục phát huy. "
"..." Quý Dữu nhất thời không nói nên lời, sau đó xoay người rời đi.
Vừa đi được nửa bước, cô đã bị Thịnh Thanh Nham ở sau lưng kéo lại: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt... trước khi rời đi hãy nói rõ ràng cho chúng tôi biết, cậu thật sự đãi chúng tôi bữa ăn này miễn phí sao?"
Quý Dữu quay người lại nói: “Ừ.”
Thịnh Thanh Nham vẫn không thể tin được, trong giọng điệu tràn đầy nghi hoặc: "Không có thêm bất kỳ điều kiện nào sao?"
Quý Dữu hít sâu một hơi, "Đương nhiên không có a."
Cô chỉ muốn thể hiện trước mặt đàn anh Hà Tất keo kiệt, hung hăng biểu hiện một lần mà thôi, nhưng cô ngàn lần không ngờ tới, suýt chút nữa bị đàn anh Hà Tất chọc giận đến chết.....
Quả nhiên--
Cảnh giới của Hà Tất cặn bã đã đến trình độ khiến con người và thần linh phẫn nộ.
Hừ ~
Thịnh Thanh Nham nghe vậy, lập tức yên tâm, nói với đàn anh Hà Tất: “Đàn anh, xin cho nhân gia một phần cơm sườn kho... Tay chân chậm một chút cũng không quan hệ a...... Nhân gia không vội a......”
Thịnh Thanh Nham, người ở gần nhất, có thể nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đã xảy ra với quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt số 4444 này. Cô ấy thực sự dám tìm đường chết, gọi đàn anh của mình đi lấy đồ ăn, thậm chí còn yêu cầu đàn anh tay chân lanh lẹ lên, đây không phải là tự tìm ngược đãi sao?
Quả nhiên--
Là một tiểu khả ái đệ nhất vũ trụ, Thịnh Thanh Nham sẽ không mắc phải sai lầm ngu ngốc như vậy.
Sau đó--
Đàn anh Hà Tất nghe vậy, liền liếc nhìn Thịnh Thanh Nham, người nói chuyện kỳ quái, tướng mạo xinh đẹp đến mức không thể phân biệt được nam nữ, cúi đầu không nói một lời bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Khi anh thả chiếc thìa xuống và nhấc nó lên, Thịnh Thanh Nham cảm thấy cả trái tim mình cũng được nâng lên——
Wow ~
Wow ~
Wow ~
Đúng như Thịnh Thanh Nham dự đoán, động tác của đàn anh khi lắc thìa lại không nhanh, khi miếng thịt được đổ lên cơm, đôi mắt của Thịnh Thanh Nham lập tức mở to: "Đàn anh, sao miếng thịt của tôi lại nhỏ thế a?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-324-su-tra-thu-cua-quy-ngheo.html.]
Hà Tất không trả lời mà hỏi: “Số lượng có thiếu không?”
Thịnh Thanh Nham: "...Không có a."
Hà Tất nói: “Vậy thì đúng rồi.”
Thịnh Thanh Nham: "..."
Kỹ năng lắc thìa của đàn anh này thực sự đáng kinh ngạc, chỉ cần run một cái, lắc một chút, tất cả những miếng thịt lớn đều rơi ra, chỉ còn lại những miếng nhỏ.
Tán thưởng sao?
Không!
Chỉ muốn khóc...
Thịnh Thanh Nham, người bị bắt nạt, khi đối mặt với đàn anh mạnh mẽ, độc đoán và vô lý, tức giận không cũng dám lên tiếng . Cuối cùng, bưng đĩa cơm lên, ủy ủy khuất khuất rời đi.
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Tiếp theo là Sở Kiều Kiều.
Sở Kiều Kiều cũng không có tìm đường chết, kêu đàn anh động tác nhanh hay chậm, mà thành thật nói: “Đàn anh, xin cho tôi cơm sườn heo kho.”
Hà Tất nhìn cô và múc một thìa, căn bản không cần phải lắc thìa, những miếng thịt nằm rải rác trên đĩa cơm, không hơn không kém, mười miếng vừa đủ.
Nhưng--f
Sở Kiều Kiều nhìn thoáng qua, phát hiện thịt trong bát của mình vẫn là miếng nhỏ, sau khi suy nghĩ, cô nhanh chóng nói: "Đàn anh, tôi khí lực lớn, lượng cơm ăn cũng lớn hơn, nhưng thịt này hơi nhỏ a."
Hà Tất nở nụ cười nhạt, nói: "Bạn học, bạn lượng cơm ăn lớn, cũng không nhất thiết phải ăn nhiều thịt a, có thể mua một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng chuyên nghiệp để bổ sung năng lượng a."
Sở Kiều Kiều: "..."
Sở Kiều Kiều bại lui.
..........
Thế là--
Nhờ phúc của Quý Dữu, mọi người ăn bữa cơm này, ăn đến có chút đau lòng. Sau đó, ăn uống no đủ, Nhạc Tê Quang là người đứng dậy đầu tiên và nói: “Số 4444, ba ba về sau không cần cậu mời khách nữa.”
Nhạc Tê Nguyên là người đứng thứ hai, nói: “Tớ cũng vậy.”
Thịnh Thanh Nham trong miệng hùng hùng hổ hổ, nói: "Đều là lỗi của cậu a... Nếu không phải là cậu, nhân gia làm sao có thể ăn miếng thịt nhỏ như vậy a? Về sau đều không cần cậu mời khách a......"
Sở Kiều Kiều không có kiên quyết như ba người trước, cô nhìn Quý Dữu, do dự mấy lần.
Quý Dữu mí mắt giật giật, mắng: "Sở Kiều Kiều, có chuyện gì thì cứ nói đi. Cậu ấp a ấp úng, bộ dáng giống kiểu gì a?"
Sở Kiều Kiều cười hắc hắc nói: "Quý Dữu, cậu mắng tớ dáng vẻ cũng rất đẹp a, nhưng mà - nhưng mà - nhưng mà lời ba người họ nói cũng chính là điều tớ muốn nói. Nhưng cậu yên tâm, tớ chỉ là không cần cậu mời khách mà thôi, tớ vẫn thích khuôn mặt của cậu và con người cậu.”
Sau đó, lúc Thẩm Trường Thanh cầm đĩa cơm lên chuẩn bị mang đi tái chế, quay đầu nhìn Quý Dữu, sau khi có vẻ suy nghĩ, cậu thấp giọng nói: “Cậu biết ý tớ rồi.”
Quý Dữu: "......."
Quý Dữu vốn tưởng rằng thế là xong, nhưng Từ Châu đột nhiên đi về phía cô, cậu trầm mặc một lát, sau đó nhíu mày rậm, đột nhiên nói: "Tớ có đủ tiền ăn, nhưng tớ vẫn là cảm ơn cậu."
Quý Dữu mở miệng, cảm thấy có chút khó thở, trong lúc nhất thời cả nửa ngày không có lấy lại tinh thần.
Trong người có khoảng tiền lớn, cô chỉ muốn hào phóng, khoe khoang một lần mà thôi.
Chỉ đơn thuần nghĩ muốn khoe khoang một lần mà thôi a.
Cái này--
Thế nào lại khó khăn như vậy chứ?
Không chỉ bị Hà Tất cặn bã trêu cợt một lần, mà còn bị đối tượng mà mình mời khách chê bai, đây là cái thế giới quái quỷ gì vậy?
Khi mọi người đã đi hết, Quý Dữu chán nản bưng đĩa cơm lên và cầm nó đi tái chế. Vừa thả đĩa ăn xuống và quay lại, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của tên cặn bã Hà Tất, cùng với vẻ mặt biểu lộ muốn ăn đòn kia.
Quý Dữu: "........"
Quý Dữu đang băn khoăn không biết là tay mình ngứa hơn, hay là chân ngứa hơn, hoặc là nắm đ.ấ.m + đá chân cùng một chỗ, bỗng nhiên --
Đàn anh Hạ Tất chủ động mở miệng: “Quý Dữu bạn học nhỏ, về sau đừng cư xử không đúng mực trước mặt quỷ nghèo, bởi vì — sự trả thù của quỷ nghèo rất đáng sợ a.”
Quý Dữu: "........."