Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 302: Bảo Vệ Đồ Ăn Thô Tục
Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:57:09
Lượt xem: 29
500000?
10 gam?
Với một điều kiện bổ sung?
Nếu không hoàn thành thì giá sẽ tăng gấp đôi?
Đây quả thực là một điều khoản bá đạo nha! Quý Dữu gần như không kiềm chế được, muốn nhét trả lại 10g trà Vân Vụ vào tay giáo viên Mục Kiếm Linh, nói một câu em không mua.
Nhưng! ! !
Cô vừa nảy ra ý nghĩ này, sáu đầu tơ ăn hàng ở thế giới tinh thần bắt đầu điên cuồng hét lên: [Không! Chủ nhân, ngài không thể làm vậy với chúng tôi! 】
【Không--】
【Không--】
…
Nhìn thấy đám tơ tinh thần ăn hàng này suýt chút nữa tạo phản, Quý Dữu khóe miệng co giật, hai tay đút vào túi quần, ráng kìm không trả đồ lại.
Mục Kiếm Linh nhướng mày: “Sao vậy, em không muốn sao?”
Sao Quý Dữu dám nói không nha? Vẻ mặt chân chó cạ tới, ưỡn mặt, cười hỏi: "Vậy thì......Cô giáo...Không biết điều kiện bổ sung mà cô vừa nhắc đến là gì? Cô thấy đấy, năng lực của em chỉ có bấy nhiêu thôi. Ngoại trừ ăn ăn uống uống ra, thì em không làm được gì cả, cho nên......"
Mục Kiếm Linh ngước mắt lên liếc nhìn cô.
Quý Dữu chịu đựng da đầu tê dại, nói: "Điều kiện quá khó khăn, em không làm được oa."
Mục Kiếm Linh đột nhiên cười nói: “Không làm được cũng không sao, sau này trả cho tôi thêm 500,000 điểm tín dụng là được.”
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu quả thực rất là đau lòng.
Bất cứ khi nào mình trò chuyện với cô giáo Mục Kiếm Linh cũng phải nghẹn gần chết. Vấn đề là, người ta thực lực cường đại, cho dù muốn lén lút đánh bà ấy một trận, cô hoàn toàn cũng không dám nghĩ tới.
Ài~
Mục Kiếm Linh xua tay nói: "Được rồi, quyết định như vậy đi."
Quý Dữu tâm trạng có khổ không thể nói.
Mục Kiếm Linh nhấc chân rời đi, vừa đi vừa nói: “Điều kiện bổ sung là trong cuộc thi cơ giáp trực tuyến, em phải đạt được thứ hạng khiến ta ấn tượng.”
Quý Dữu đồng tử co rụt lại, cô mở miệng: "Cô ơi...Cái gì phải xem là vừa mắt là ý gì? Có thể có tiêu chuẩn cụ thể một chút trong thi đấu không?" Thăng cấp thi đấu? Vào vòng trong khu Đông? Top 10 khu Đông? Top 10 của liên minh? Hạng nhất liên minh?
........
Phạm vi “vừa mắt” này quá rộng và quá chung chung, không có tiêu chuẩn cụ thể. Nếu như bản thân cho rằng mình đã làm tốt nhưng kết quả giáo viên lại nói không vừa mắt thì sao?
Dù thế nào đi nữa, đều là những cạm bẫy.
Quý Dữu cảm giác như mình ăn phải hoàng liên, trong lòng thực sự cảm thấy đắng nhưng không biết nên biểu đạt như thế nào.
Mục Kiếm Linh xoay người, nghiêng người liếc cô một cái, nói: “Thứ hạng thi đấu top 10!”
Quý Dữu: "!!!"
Nói xong, Mục Kiếm Linh đang định rời đi.
Quý Dữu chạy tới, nắm lấy tay áo của cô giáo Mục Kiếm Linh, nhăn mặt nói: "Cô ơi... đừng đi nhanh như vậy, cô bỏ quên đồ rồi."
Vừa nói, cô vừa đưa 10g trà Vân Vụ trong tay với vẻ mặt kiên quyết.
Mục Kiếm Linh: "..."
Quý Dữu cười khổ nói: "Đồ chơi này quá đắt, thật xin lỗi, tiểu nhân vô phúc hưởng thụ, xin cô giáo thu lại."
Mục Kiếm Linh lông mày giật giật, đột nhiên nhếch môi nói: "Đồ vật của ta, em muốn thì lấy ? Không muốn thì nghĩ vứt đi? Em nghĩ Mục Kiếm Linh ta là ai?"
Quý Dữu: "..."
Đây là lời gì?
Đây có giống lời nói của con người không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-302-bao-ve-do-an-tho-tuc.html.]
Linh cảm không lành trong lòng Quý Dữu ngày càng mạnh mẽ.
Mục Kiếm Linh nghiêm nghị nói: “Đồ của Mục Kiếm Linh ta đã bán rồi, không có đạo lý gì để lấy lại. Hiện tại em chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đáp ứng điều kiện của ta, hoặc là đem đầu đưa ta bẻ xuống”
Đồng tử của Quý Dữu mở to: "Cô...giáo..."
Cô có cần tàn nhẫn như vậy hay không?
Tại sao mình có cảm giác người trước mặt không phải là giáo viên bình thường, mà chính là một dân xã hội đen?
Trên mặt mang theo nụ cười, Mục Kiếm Linh đột nhiên giơ tay lên xoa đầu Quý Dữu, nói: "Đầu của em lớn lên có chút lệch, nếu không thì, bây giờ ta sửa lại cho em xem thế nào?"
Trong giọng nói mang theo cảm giác âm trầm, không hiểu sao khiến Quý Dữu rùng mình.
Quý Dữu dùng sức lắc đầu: "Cô ơi... Không.... không làm phiền ngài."
Cái đầu đẹp của mình rõ ràng là tròn trịa, nhìn sao mà nói lệch a?
Nhìn sao mà nói lệch a?
Nhìn sao mà nói lệch a?
Mục Kiếm Linh cụp mắt xuống, nhìn Quý Dữu một cái, nói: “Cố gắng lên, giáo viên rất coi trọng em.”
Quý Dữu vẻ mặt đau khổ, nhìn cô giáo Mục Kiếm Linh rời đi, đợi cô chắc chắn người đã hoàn toàn rời đi, Quý Dữu nói với vẻ mặt đầy nước mắt: “A a a… Quả nhiên, Thịnh Thanh Nham nói đúng, bà già này quả thực rất xấu tính !"
Đột nhiên--
Từ quang não truyền đến một thông báo nhắc nhở: [Nếu nói xấu sau lưng giáo viên, giáo viên sẽ biết. 】
Quý Dữu: "..."
Ma quỷ nha!
Chờ Quý Dữu chán nản, lúc chạy đến nhà ăn, cung cấp thực phẩm tự nhiên đã ngừng từ lâu, Quý Dữu không còn cách nào khác ngoài việc mua một phần thực phẩm làm từ nguyên liệu tổng hợp, được gọi là nấm hương và cơm gà.
Nhưng hương vị kia, thực sự rất khó diễn tả. Không phải là đến mức quá khó nuốt, trước đó khi ở hành tinh rác số 101, cô luôn ăn những dinh dưỡng tề cấp thấp nhất để lấp đầy bụng. Đồ ăn mà cô được ăn ngon nhất chính bánh táo do bà Jenny làm bằng táo tổng hợp, lúc đó, cô nghĩ bánh táo tổng hợp đã rất ngon rồi.
Nhưng mà---
Kể từ khi bắt đầu ăn thực phẩm tự nhiên, sau đó ăn lại thực phẩm tổng hợp, cái gọi là không có so sánh, liền không có tổn thương, thật làm cho người ta không có ngôn ngữ nào để diễn tả nổi đau nha.
Đáng thương không kém Quý Dữu chính là Nhạc Tê Quang, gia hỏa này đã bị giáo viên Mục Kiếm Linh ở Trạm vũ trụ Đào Viên trừng phạt luyện tập thêm, mỗi ngày còn phải quét dọn vệ sinh phòng huấn luyện, sau đó Nhạc Tê Quang mới có thể chạy tới nhà ăn ăn cơm. Tự nhiên, là không có thức ăn tự nhiên để ăn.
Quý Dữu ôm khây cơm, vừa ngồi xuống chỗ Sở Kiều Kiều đặc biệt dành cho mình, Nhạc Tê Quang sắc mặt tối sầm ngồi xuống, ôm một phần đồ ăn tổng hợp, vẻ mặt khó coi nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày baba muốn đem quy định hạn chế cung cấp thực phẩm tự nhiên của nhà ăn phá hủy!
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Sở Kiều Kiều nói: “Chúc mọi điều ước của cậu đều thành hiện thực.”
Thẩm Trường Thanh nói: “Chúc ước mơ của cậu thành hiện thực.”
Nhạc Tê Nguyên nói: “Chúc anh đêm nay mộng đẹp.”
Thịnh Thanh Nham chỉ là che miệng cười khúc khích, nói: "A Quang, ta nói trước một chút a... Hôm nay đừng chạm vào đĩa cơm của nhân gia a, nó đã đầy nước bọt rồi a, nếu cậu không cảm thấy khó chịu thì đại khái có thể ăn a... "
Đôi đũa mà Nhạc Tê Quang vừa đưa ra rung lắc dữ dội, cậu ta cố gắng bình tĩnh lại rồi quay người đưa tay về phía Nhạc Tê Nguyên.
Nhạc Tê Nguyên nói: "Dừng lại! Của em cũng vậy, em l.i.ế.m hết rồi."
Nhạc Tê Quang: "..."
Cậu ta không khỏi quay sang Sở Kiều Kiều và Thẩm Trường Thanh, hai người đồng thời gật đầu.
Nhạc Tê Quang lông mày giật giật, ném đũa, vẻ mặt tức giận nói: "Chết tiệt! Các cậu đây là đang muốn ép c.h.ế.t baba nha! Có thể đừng khốn nạn như vậy được không?" Nói, cậu ta hung dữ trừng mắt nhìn Quý Dữu đang tập trung vào việc ăn uống.
Quý Dữu đang nhai đồ ăn, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào thịt trong chén của Sở Kiều Kiều và Thẩm Trường Thanh, khi nghe thấy những người này đều đã l.i.ế.m qua, cô đột nhiên mất đi cảm giác thèm ăn, ngay sau đó, lại cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của Nhạc Tê Quang, cô không khỏi cau mày nói: "Sao cậu lại nhìn chằm chằm vào tớ?"
Nhạc Tê Quang mắng: "Nhìn cậu làm được việc tốt!"
Quý Dữu: "..."
Đây thật sự so với Đậu Nga còn oan hơn nha.
Cô thực sự không biết, chuyện bảo vệ đồ ăn thô tục này có thể lây lan oa.
Hức~