Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 276 : Nhặt Rác Không Có Gì Là Xấu Hổ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-08 15:40:42
Lượt xem: 33

Các học sinh rất vui mừng khi nhận được tin giáo viên Mục Kiếm Linh sắp trở lại. Trong khi chờ đợi, mọi người vẫn như cũ tham gia trục vớt xác của những con tinh thú dưới sự điều khiển của Thịnh Thanh Nham một cách chính xác. Sau đó, những học sinh khác trên tinh hạm tháo dỡ những bộ phận hữu ích.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người cũng phát hiện, xác tinh thú trôi nổi trong không gian ngày càng ít đi, trước đây chỉ cần một phút có thể vớt một con, nhưng bây giờ phải mất vài phút, càng về sau cũng không thể tìm thấy một con ...

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Điều đó có nghĩa là gì?

 

Điều đó có nghĩa là trận chiến ở tiền tuyến có lẽ đã kết thúc.

 

Bình tĩnh như Thẩm Trường Thanh, lúc này cậu ta không khỏi thở ra một hơi, nhẹ nhàng thở dài: “Không biết ở tiền tuyến sẽ có kết quả như thế nào, tớ có chút lo lắng.”

 

Chủ đề này nặng nề quá và không có ai trả lời.

 

Vài giây sau, Nhạc Tê Quang tức giận nói: “Không được tham gia, lo lắng vớ vẩn có ích lợi gì?” Vừa nói vừa tức giận cởi bộ đồ chống bụi ra, thở dài: “Baba chưa từng nghĩ tới, đời này baba có một ngày vậy mà luân lạc tới tình cảnh đi nhặt rác!"

 

Louis tiếp một câu : "Nhặt rác? Hình như..."

 

Lance nhìn t.h.i t.h.ể tinh thú trước mặt , gật đầu nói: “Hoàn toàn chính xác, chúng ta chính là nhặt rác a, nếu những học sinh khác biết chúng ta đi đặc huấn, kết quả chính là nhặt rác, không biết có bị bọn họ chê cười hay không. "

 

Suy cho cùng, việc thu thập xác của một con tinh thú chẳng phải cũng giống như nhặt rác sao?

 

Quý Dữu không nhịn được nữa, nói: “Nhặt rác là xấu hổ sao? Dựa vào chính mình, hai tay cần cù lao động kiếm cơm ăn, có cái gì mà mất mặt? Người làm công, dù cao hay thấp, cũng không bao giờ cảm thấy xấu hổ! Nếu các bạn lúc nào cũng giữ tâm lý này thì cũng chẳng có tác dụng gì cả”.

 

“Hãy thử nghĩ xem, nếu chúng ta không trục vớt những tài liệu này và binh lính cũng không có thời gian để trục vớt, chúng ta chỉ có thể để những tài liệu này trôi nổi trong vũ trụ và trở thành rác thải vũ trụ, không chỉ gây ô nhiễm môi trường vũ trụ, mà còn gây thiệt hại cho môi trường sinh thái của liên minh, điều này nghiêm trọng đến mức nào? Còn chúng ta thì sao? Chúng ta chỉ động ngón tay và bỏ chút thời gian để trục vớt và phá hủy chúng mà thôi. Nhưng điều chúng ta không chỉ làm giảm được ô nhiễm môi trường mà còn tạo ra lợi tức, còn vì phát triển của Liên minh mà cống hiến. Những tài liệu này, đại bộ phận là nhu cầu cấp bách còn thiếu trên thị trường, suy nghĩ một chút tác dụng của bọn chúng! Suy nghĩ một chút về các cơ giáp và vũ khí mà những binh lính đang sử dụng hiện nay... Có những thứ này, có thể sẽ có thêm một người lính nữa sống sót, có thể sẽ có thêm một gia đình nữa được bảo vệ, có thể…”

 

Quý Dữu vừa nói xong, mặt Nhạc Tê Quang càng ngày càng đỏ.

 

Quý Dữu liếc mắt nhìn Nhạc Tê Quang: “Nhặt rác còn thấy xấu hổ sao?”

 

Nói xong, cô quay đầu nhìn Từ Châu: "Tiểu Châu Châu, cậu cảm thấy nhặt rác có xấu hổ không?"

 

Từ Châu mím môi nói: "...Không có gì đáng xấu hổ hay đáng xấu hổ, chỉ cần làm những gì mình cho là đúng."

 

Quý Dữu lập tức cười nói: "Nhìn Tiểu Châu Châu của chúng ta, càng ngày càng có ý tưởng và độc lập, tớ rất vui vẻ."

 

Nói xong, cô đặc biệt nhìn Nhạc Tê Quang.

 

“…” Nhạc Tê Quang mở miệng, hồi lâu, cậu ta cảm thấy mặt có chút sượng, hơi tức giận nói: “Baba chỉ tùy tiện nói một câu, cậu nói cho tớ mười câu tám câu…” Vậy là đủ rồi a.

 

Quý Dữu nhẹ nhàng thở dài nói: "Thực xin lỗi, tớ không khống chế tốt cảm xúc của mình, tớ sẽ không nói những lời này nữa. Thực ra, tớ cũng không có tư cách đứng ở chỗ này chỉ trích các cậu cái gì, những gì tớ nói, chỉ là đại biểu lập trường cá nhân của mình, có thể tất cả mọi người các cậu, từ nhỏ đều lớn lên trong một môi trường đặc quyền, cũng không có ăn bữa nay lo bữa mai, chưa trải qua cảm giác bụng ăn không no là dạng gì. Nếu như cũng không cần bán đứng tôn nghiêm, không cần mạo hiểm tính mạng, không cần bỏ xuống mặt mũi, cong thấp eo đi bới bên trong đống rác nhặt ve chai, liền có thể để cho mình cùng người nhà bình an, khỏe mạnh sống sót, tớ tin tưởng rất nhiều người đều nguyện ý đi làm.”

 

Nói xong, Quý Dữu không tiếp tục nữa.

 

Bởi vì - cô đã thực sự trải qua những ngày tháng nhặt rác, cuộc sống tuyệt vọng nhưng đầy hy vọng đó, điều đó luôn khiến cô biết rằng mình phải nắm bắt mọi cơ hội để làm việc chăm chỉ, trở nên mạnh mẽ hơn và thay đổi...

 

Trầm mặc.

 

Trầm mặc, im lặng.

 

Một lúc sau, Nhạc Tê Quang lúng túng nói: "Được rồi... được rồi... tớ nói sai rồi."

 

Louis và Lance cũng cúi đầu: “Chúng tôi cũng…” Không đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-276-nhat-rac-khong-co-gi-la-xau-ho.html.]

 

Nhìn về phía mấy người, Quý Dữu cười khẽ nói: “Các cậu không cần làm tâm trạng nặng nề nghiêm trọng như vậy, nhìn đống tài liệu này xem, ước chừng mười người chúng ta mỗi người ít nhất có thể lấy được 100,000 tín dụng. Nhạc Tê Quang, nút không gian của cậu còn có thể giữ được đồ vật chứ? "Nút không gian của Sở Kiều Kiều không còn giữ được gì nữa.

 

Nhạc Tê Quang lúng túng nói: “Tớ chỉ có thể thả ra một phần ba.”

 

Quý Dữu mở to mắt và nói: "Cậu giàu lắm à? Nút không gian của cậu to gấp đôi của Sở Kiều Kiều!"

 

Hừ hừ.

 

Cô đã biết rồi.

 

Về sau, có tiếp tục bóc lột hay không đây?

 

Nhạc Tê Quang đỏ mặt, có chút khó chịu nói: "Đừng một mực đánh chủ ý đến nút không gian của baba. Baba chỉ đặt cơ giáp ở đây, không có tạp vật."

 

Nghe xong, Quý Dữu chỉ cười hắc hắc.

 

Louis và Lance cũng đề nghị đưa vật liệu vào các nút không gian của họ, nhưng các nút không gian của họ nhỏ hơn một chút và vẫn còn một phần ba số tài liệu còn lại tại chỗ không thể thu được.

 

Vì vậy, mọi người đều nhìn về phía Thịnh Thanh Nham, Nhạc Tê Nguyên, Thẩm Trường Thanh.

 

Thẩm Trường Thanh nói: “Tớ không thể thu vào được, bởi vì trong nút không gian của tớ có rất nhiều linh kiện khác.” Cậu ấy đã sưu tầm những linh kiện cơ giáp mới nhất và cơ bản nhất trong toàn bộ liên minh và chứa vào nút không gian của mình, không thể nhường chỗ.

 

Nhạc Tê Nguyên nói: “Ở đây tớ cũng không thể nhường chỗ được.”

 

Thịnh Thanh Nham nói: “Ở đây nhân gia cũng không có chỗ trống a… Nếu nhân gia nói dối các cậu, nhân gia sẽ không phải là tiểu khả ái đệ nhất vũ trụ a…”

 

Mọi người: "..."

 

Nếu Thịnh Thanh Nham đã nói những lời như vậy, thì cậu ấy chắc chắn không nói dối.

 

Kết quả là tất cả học sinh đều gặp khó khăn, Quý Dữu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu chúng ta thực sự không thể thu được nữa, chúng ta sẽ giao cho những binh lính đóng quân giúp chúng ta vận chuyển đến trạm vũ trụ." Không đem ra chỉ là vì biết binh lính rất bận, chỉ là không muốn làm phiền họ mà thôi.

 

Đúng lúc này, cô giáo Mục Kiếm Linh đột nhiên cõng một thanh cự kiếm trên lưng bước tới, các học sinh trong nháy mắt vui mừng khôn xiết...

 

Mục Kiếm Linh lúc này sắc mặt căng thẳng, môi mím lại, không biết cô ấy đang vui hay đang tức giận, nhưng vì lúc dạy học đều là bộ dạng như vậy, nên học sinh cũng không có cách nào nhìn biểu cảm trên mặt của cô ấy là gì.

 

Quý Dữu là người đầu tiên kinh ngạc nói: " Cô giáo Mục, cô cuối cùng cũng đã trở lại."

 

Những người khác lần lượt nói:

 

"Cô giáo!"

 

"Cô giáo!"

 

"Cô giáo!"

 

 

Mục Kiếm Linh ngước mắt lên, nhìn các học sinh, gật đầu: “Ừ.”

 

 

Loading...