Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 273 : Thịnh Phú Ông!

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-07 14:51:58
Lượt xem: 28

Sau một giờ, các học sinh vẫn chưa nhận được tin tức từ cô giáo Mục Kiếm Linh. Mọi người lúc đầu đều giả vờ bình tĩnh, nhưng dần về sau lại có chút mất kiên nhẫn, chỉ là đội trưởng Thẩm Trường Thanh lại đang tập trung sửa chữa cơ giáp bị hư hỏng cho Nhạc Tê Quang. Phó đội trưởng Thịnh Thanh Nham dời một chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa sổ tinh hạm, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, cũng không biết đang ngẩn người hay đang giả vờ trầm ngâm.

 

Những người còn lại thì sao?

 

Nhạc Tê Quang, Louis và Lance không có việc gì làm nên đành nằm trên bàn vô tâm mà ngủ.

 

Những người thích học tập, chẳng hạn như Nhạc Tê Nguyên và Quý Dữu, đang ngồi ngay ngắn, xem tài liệu học tập và viết nhanh một cái gì đó.

 

Từ Châu, Tương Phương và một số học sinh khác, dứt khoát tìm một địa điểm trống trải, bắt đầu rèn luyện thể lực và kỹ năng chiến đấu...

 

Sở Kiều Kiều ở đâu?

 

Sở Kiều Kiều cảm thấy buồn chán nên cô và Thịnh Thanh Nham cùng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài.

 

Những binh lính khác trên tinh hạm lúc này đang bận rộn với công việc của mình và chưa giao nhiệm vụ cho các học sinh, chỉ cần học sinh thành thật thì sẽ giúp ích rất nhiều cho những binh lính này.

 

Sau khoảng 30 phút, Quý Dữu ngừng viết vì cuối cùng cô cũng đã hoàn thành phần bài học của hệ tài liệu còn thiếu. Còn về bài tập? Nếu hiện tại không có tài liệu thì không thể làm được, chỉ có thể bù đắp sau khi trở về trường học- Không biết giáo sư Diệp Hoằng có trừ điểm của cô hay không?

 

Ông già xấu tính này rất tệ, có lẽ ông ta thực sự có thể làm được.

 

Ai~

 

Quý Dữu ngước mắt lên, chợt nhìn thấy Thịnh Thanh Nham và Sở Kiều Kiều, hai người lần lượt ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, nhìn lên bầu trời đầy sao, mấu chốt là hai người không nói một lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau khi suy nghĩ xong, Quý Dữu bước tới và nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Điều này thật phi thường.

 

Quý Dữu há to miệng, chỉ ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Nhìn xem, đó là cái gì?"

 

Ừm?

 

Sở Kiều Kiều bừng tỉnh: "Cái gì?"

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Thịnh Thanh Nham cũng trừng mắt nhìn Quý Dữu: “Các cậu tranh cãi cái gì?”

 

Quý Dữu chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Hai người các cậu đang làm gì vậy? Các cậu cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Tớ tưởng các cậu rất chuyên chú lắm, hóa ra đều ở đây suy nghĩ viển vông, các cậu có nhìn thấy nó giống một con tinh thú không a?"

 

Để không thu hút sự chú ý của tinh thú, tinh hạm chở vật tư tắt hệ thống chiếu sáng bên ngoài, nó lặng lẽ lơ lửng trong không gian tối tăm, như thể hoàn toàn hòa nhập với bóng tối, không cách nào biết được có một đám tinh thú đang ẩn núp rình rập.

 

Vì vậy, bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ kỳ thật rất tối, không nhìn rõ được bên ngoài là gì, nhưng xác thực có thứ gì đó đang lơ lửng theo hướng Quý Dữu chỉ.

 

Vẻ mặt của Thịnh Thanh Nham và Sở Kiều Kiều ngay lập tức thay đổi. Họ đứng dậy và nhìn ra bên ngoài, Thịnh Thanh Nham cau mày nói: "Tớ sẽ đi tìm đội trưởng trạm và xin phép dò tìm bán kính 100 km. "

 

Sau đó, cậu ấy quay người bỏ đi.

 

Quý Dữu: "???"

 

Quý Dữu gãi đầu, có chút thở dài: "Cậu ta đột nhiên không nói a a a như thế này... Cảm giác thật kỳ lạ a..."

 

Sở Kiều Kiều gãi đầu nói: "Tớ cũng vậy, thật đáng sợ a..."

 

Động tĩnh ở đây đã thu hút sự chú ý của các học sinh khác, Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên đều bỏ việc đang làm, lao tới, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, Thẩm Trường Thanh nói: “Vẫn đứng im bất động, tớ nghi ngờ đây là một t.h.i t.h.ể của con tinh thú."

 

Sự nghi ngờ của cậu ấy là có cơ sở.

 

Những tinh thú có thể chống lại các loại bức xạ trong không gian và sống sót phải từ cấp 4 trở lên. Những tinh thú du hành xuyên không gian này sẽ không lang thang không mục đích trong không gian. Chúng rời khỏi hành tinh ban đầu và tiến vào không gian chủ yếu chính là muốn tìm được điểm dừng chân mới, cho nên bọn chúng sẽ không dừng chân lâu ở trong không gian. Hơn nữa, càng là cấp bậc của tinh thú càng thấp thì khả năng tồn tại lâu trong không gian càng kém, cho nên việc tìm kiếm một hành tinh mới càng cấp bách hơn...

 

Vì vậy, con tinh thú này không hề di chuyển, lơ lửng bất động trong thời gian dài như vậy, hoặc là đã c.h.ế.t hoặc là--một con tinh thú cấp cao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-273-thinh-phu-ong.html.]

Trong trường hợp đầu tiên, học sinh hoàn toàn phớt lờ nó và chỉ coi nó như rác vũ trụ và để nó tự sinh tự diệt là được.

 

Nhưng--

 

Nếu là loại thứ hai...

 

Thẩm Trường Thanh không dám nghĩ tới.

 

Chẳng bao lâu, Thịnh Thanh Nham, người đã nhận được quyền hạn, quay lại. Khuôn mặt tuấn tú, nước da trắng ngần và đôi môi mỏng xinh đẹp mím chặt, vẻ mặt không vui lắm, nhưng cậu vẫn cau mày, đi tới.

 

Thẩm Trường Thanh hỏi: “Nhận được chưa?”

 

“Ừ.” Thịnh Thanh Nham cụp mắt xuống, không nói gì, bắt đầu mày mò một thứ gì đó giống như một chiếc hộp, chỉ chốc lát sau, cậu ấy đã tháo dỡ một số món đồ được cài đặt trong một rãnh trên tinh hạm.

 

Sau đó, ánh sáng xung quanh mờ đi chỉ trong chốc lát, ánh sáng lại sáng lên. Một hình ảnh vô cùng rõ ràng xuất hiện trước mắt mọi người. Góc nhìn chủ yếu là từ không gian bên ngoài tinh hạm, chỉ thấy đầu của con tinh thú bất động đã bị xuyên thủng, bụng đã rách nát, rõ ràng là không thể c.h.ế.t được nữa.

 

Rất nhiều học sinh, không ít người thở phào nhẹ nhõm nói: " Quả nhiên đã c.h.ế.t rồi, suýt nữa làm tôi sợ chết."

 

Thẩm Trường Thanh không có nói thứ này, cậu nhìn về phía Thịnh Thanh Nham nói: "A Nham, cậu chuyển tầm nhìn sang địa phương khác, kiểm tra trong phạm vi 100 km hết thảy."

 

Thịnh Thanh Nham đã làm như cậu ấy đã nói.

 

Sau đó, mọi người nhìn thấy, không chỉ có một t.h.i t.h.ể tinh thú trôi nổi xung quanh tinh hạm, mà còn có bảy, tám t.h.i t.h.ể tinh thú...

 

Nói cách khác, trận chiến ở tiền tuyến rất khốc liệt, những xác c.h.ế.t này đã trôi dạt đến gần căn cứ trạm vũ trụ?

 

Vì thế--

 

Chuyện gì đã xảy ra với tiền tuyến?

 

Lòng mọi người trở nên nặng trĩu.

 

Không ai nói gì, Thịnh Thanh Nham vẫn khéo léo theo dõi tình hình trong bán kính 100 km. Các học sinh theo dõi và quan sát.

 

Quý Dữu nhịn không được, nói: "Lai lịch của tiểu khả ái làm cay mắt này là gì a? Tại sao cậu ta lại quen thuộc với các tinh hạm và điều khiển chúng thành thạo như vậy a..." Giống như cậu ta đã từng điều khiển qua tinh hạm và biết mọi thứ về nó, hơn nữa đã làm điều này hàng nghìn lần, như thể nó đã ăn sâu vào xương tủy vậy…

 

Ngoại trừ Thẩm Trường Thanh và Sở Kiều Kiều rất quen thuộc với Thịnh Thanh Nham, còn Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên chỉ có chút quen thuộc, những người còn lại thật sự không biết hoặc hiểu rõ hoàn cảnh của Thịnh Thanh Nham.

 

Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên vẫn im lặng.

 

Thẩm Trường Thanh nhìn chằm chằm màn hình giám sát, không nói gì.

 

Sở Kiều Kiều suy nghĩ một chút, thấp giọng nói với Quý Dữu: “Gia tộc của cậu ấy là nhà sản xuất tinh hạm lớn nhất và quyền lực nhất trong liên minh. Ông nội cậu ấy là nhà chế tạo máy móc hàng đầu trong liên minh, chuyên chế tạo tinh hạm. Cha, mẹ cậu ấy, anh trai, em gái cậu ấy... họ đều là chuyên gia trong lĩnh vực này, họ đều là những người siêu mạnh mẽ và đáng ngưỡng mộ..."

 

Quý Dữu: "!!!"

 

Quý Dữu mở to mắt: "Lừa gạt... Lừa người a?"

 

Sở Kiều Kiều thấp giọng nói: “Lừa cậu làm gì a?”

 

Quý Dữu sau đó thì thầm: "Vậy... cậu ấy... nhà cậu ấy rất giàu?"

 

Sở Kiều Kiều hạ giọng: "Ân a!"

 

Hai người tựa lưng vào nhau, ngoài ra, còn cố tình hạ giọng để nói chuyện, trông như đang nói chuyện thầm kín với nhau. Mấu chốt là mọi người đều nghe thấy được các cô nói, thật là lúng túng.

 

Thịnh Thanh Nham nhịn không được nữa: "Câm miệng a!"

 

 

Loading...