Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 270 : Quỷ Nghèo Chết Tiệt

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-06 18:53:20
Lượt xem: 28

Đây có phải là một bài kiểm tra?

 

Một vòng huấn luyện mới?

 

Nhiệm vụ được giáo viên Mục Kiếm Linh đặc biệt giao, là để kiểm tra phản ứng tại chỗ của học sinh?

 

Không chỉ có Thẩm Trường Thanh, Quý Dữu cũng nghĩ như vậy. Chờ mấy phút, vẫn không nhận được Mục Kiếm Linh trả lời, vẫn chưa rõ ràng có ẩn dấu nguy hiểm gì hay không. Mọi người ở đây đều là học sinh có ít kinh nghiệm thực chiến. Chưa bao giờ nhìn thấy một con tinh thú sống, Thẩm Trường Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tất cả chúng ta hãy rút lui về tinh hạm trước."

 

Sở Kiều Kiều nói: "Tớ cũng đồng ý."

 

Quý Dữu cũng nói: "Tớ đồng ý."

 

Những người khác gật đầu đồng ý.

 

Sau đó, Thẩm Trường Thanh nói với Thịnh Thanh Nham: "A Nham, bảo mọi người quay về tinh hạm đi."

 

Tinh hạm này mặc dù chuyên dùng để chở vật tư, nhưng nó có ưu điểm rõ ràng, có không gian rộng lớn, phòng ngự vững chắc, nếu có trường hợp khẩn cấp xảy ra thì tốt hơn cho học sinh cùng một chỗ với binh lính, còn tốt hơn là chạy loanh quanh một mình...

 

Thẩm Trường Thanh nói xong, đám người Thịnh Thanh Nham nhanh chóng rút lui.

 

Bên này.

 

Quý Dữu và những người khác vừa mới chiến đấu với con tinh thú, đã cách tinh hạm có một chút xa, trở về sẽ mất khoảng 5 phút, trong khi đội ngũ đang chuẩn bị rời đi, Quý Dữu nhìn chằm chằm vào cơ thể của tinh thú, trong lòng có chút rục rịch....

  

Quý Dữu suy nghĩ một chút, hỏi bạn học bên cạnh : "Tinh thú, cậu xác định đã c.h.ế.t hẳn chưa?"

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

Sở Kiều Kiều vỗ n.g.ự.c khẳng định nói: "Nó c.h.ế.t rồi! Sở Kiều Kiều tớ hành động, sao có thể trượt được? Tớ chỉ một pháo liền nổ nát đầu nó."

 

Nghe xong, Nhạc Tê Quang bĩu môi nói: "Người gây ra vết thương chí mạng nhất định là Thẩm Trường Thanh a." Nếu Thẩm Trường Thanh không chuẩn xác b.ắ.n thẳng vào miệng tinh thú, có lẽ tinh thú đã không c.h.ế.t thẳng cẳng đâu.

 

Sở Kiều Kiều liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Ít nhất thì tớ so với một tên con trai cậy mạnh c.h.ế.t tiệt nào đó bị tinh thú phun một thân rác rưởi."

 

Nhạc Tê Quang sắc mặt trở nên khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở Kiều Kiều, cậu thật sự cho rằng baba không thể đánh cậu sao?"

 

Sở Kiều Kiều giơ ngón tay lên: "Tới, tới, tới......"

 

Sau khi xác nhận tinh thú đã chết, Quý Dữu không để ý tới hai người này, cô chỉ do dự một giây, lập tức chạy tới kéo một chân của tinh thú lên.

 

Sở Kiều Kiều ở bên cạnh tò mò hỏi: "Bạn học Quý Dữu, cậu muốn con tinh thú này để làm gì?"

 

Con tinh thú này có kích thước tương đương với một chiếc ô tô bay nhỏ, tuy thân hình không lớn nhưng lại rất nặng nề, Quý Dữu cố gắng kéo cơ thể của con tinh thú trong khi trả lời: "Thân thể to lớn như vậy nhất định phải có những bộ phận có thể sử dụng được, phải không? "

 

Sở Kiều Kiều vỗ đầu một cái: "Đúng vậy! Tại sao tớ lại không nghĩ tới?"

 

Nói xong, cô lập tức bước tới giúp Quý Dữu kéo chân còn lại lên.

 

Lúc này Thẩm Trường Thanh nhận được tin nhắn của giáo viên Mục Kiếm Linh, cô gửi tới kênh công cộng, giọng nói của Mục Kiếm Linh hơi khàn khàn nhưng vẫn lạnh lùng: "Vừa rồi tôi đã xem biểu hiện của các cậu rồi, rất tốt, bây giờ - mọi người toàn thể rút về bên trong tinh hạm, không ai được phép ra ngoài nếu không có sự cho phép của tôi."

 

Thẩm Trường Thanh mở miệng muốn hỏi: "Cô giáo..."

 

Nhưng--

 

Mục Kiếm Linh đã cắt đứt liên lạc.

 

Mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, trong lòng họ dấy lên một dự cảm không lành.

 

Thẩm Trường Thanh sắc mặt căng thẳng, nói: "Mọi người, nhanh chóng lui về tinh hạm."

 

Lần này không có ai cười đùa, cũng không có người dám ở lại trong không gian, đều vội vã trở về tinh hạm, ở cửa lên của tinh hạm, một người binh lính hơn 40 tuổi, trái phải đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy các học sinh trở về, anh ta nở một nụ cười nhẹ nhõm và nói: "Mọi người vào đi, cửa khoang sẽ lập tức đóng lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-270-quy-ngheo-chet-tiet.html.]

 

Mọi người cảm ơn người chiến binh và lần lượt đi vào.

 

Người chiến lính nhìn thấy Quý Dữu và Sở Kiều Kiều kéo t.h.i t.h.ể của tinh thú đi vào, hơi giật mình, sau đó lại mỉm cười nói: "Da của con tinh thú này là áo giáp, cũng như sừng và móng vuốt trên đầu nó, chúng chính là tất cả các tài liệu tương đối hữu ích."

 

Quý Dữu nghe được lời này, lập tức vui mừng, vội vàng nói: "Anh, cảm ơn anh đã nói cho em biết a."

 

Nếu không, cô vẫn không thể hình dung được thứ này hữu dụng đến mức nào.

 

Trở lại tinh hạm, sắc mặt các học sinh đều rất nặng nề, nhất thời không ai nói một lời.

 

Quý Dữu không quan tâm đến điều này, cô rút ra một con d.a.o kim loại dài, ngồi xổm bên cạnh t.h.i t.h.ể con tinh thú và bắt đầu lột da áo giáp của con tinh thú đã chết, áo giáp của nó vô cùng cứng rắn, nhưng may mắn, thịt của nó đã lỏng lẻo. Quý Dữu không chỉ lột da một cách ngu ngốc mà bóc nó ra với một lớp da và thịt, nhưng nó cũng rất khó bóc ra, Quý Dữu cắn răng, một dao, một dao......

 

Sở Kiều Kiều ngồi xổm bên cạnh cô, muốn giúp đỡ, nhưng cô chọc chỗ này đ.â.m chỗ kia, ra tay không cẩn thận, mấy lần liền cắt rách áo giáp da, Quý Dữu chán ghét nói: "Bạn học Sở Kiều Kiều, tớ đề nghị cậu cứ ở bên cạnh nhìn xem thôi."

 

Sở Kiều Kiều cười khô khan nói: " Bạn học Quý Dữu, cố lên! Cậu nghiêm túc lột da trông rất đẹp."

 

Quý Dữu: "..."

 

Cô cúi đầu tiếp tục làm việc.

 

Đột nhiên, cảm giác có một cái bóng đổ xuống, Quý Dữu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ Châu.

 

Từ Châu sắc mặt hơi đỏ lên, cậu ta mím môi mấy giây sau mới nói: "Tớ giúp cậu."

 

Không đợi Quý Dữu đồng ý, cậu ta nhanh chóng ngồi xổm xuống ở bên kia của tinh thú, lấy ra con d.a.o kim loại của mình, bắt đầu cắt...

 

Quý Dữu chợt thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Châu Châu đã lớn rồi, biết được đau lòng..."

 

Hai chữ baba còn chưa kịp thốt ra, Từ Châu đã trừng mắt nhìn cô: "Ngậm miệng"

 

Quý Dữu: "...Được rồi được rồi... Tiểu Châu Châu nói đều đúng."

 

Từ Châu: "..."

 

Giọng điệu quái quỷ gì thế này?

 

Điều quan trọng là, giọng điệu c.h.ế.t tiệt này đầy vẻ cưng chiều... nó thật sự khiến cậu đường đường là một tên con trai mà phải nổi da gà hết cả người.

 

Đừng bận tâm.

 

Đừng tranh cãi với cô ấy nữa.

 

Con tinh thú này đột nhiên xuất hiện, nếu không phải Quý Dữu phản ứng nhanh chóng, Từ Châu cũng không biết cậu ta có thể bị thương hay không. Vì vậy - nếu mình không thể nói lời cảm ơn, vậy thể hiện điều đó bằng hành động thực tế của mình.

 

Với sự giúp đỡ của Từ Châu, hiệu suất của Quý Dữu trở nên nhanh hơn rất nhiều, trong khoảng mười phút, liền lột xuống lớp da áo giáp hoàn chỉnh.

 

Sau đó cô bắt đầu lột móng vuốt ra.

 

Nói thật, cảnh tượng tinh thú bị phân hủy có chút khó coi, Thịnh Thanh Nham chán ghét, lui về phía sau mấy bước, mắng: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a... Da và móng vuốt của con thú áo giáp này là cả gia tài, có thể bán được với giá 4.000 hoặc 5.000 điểm tín dụng a. Nó quá bẩn và xấu với một số tiền nhỏ như vậy a..."

 

Quý Dữu nghe vậy lập tức buông d.a.o xuống: "Cậu đang nói gì vậy? Cái này có thể bán được 4,000 hay 5,000 tín dụng?"

 

Thịnh Thanh Nham nghẹn một cái, khinh thường nói: "Nhân gia nói là gia tài... Còn phải xem da của giáp thú có bị hư hại hay không và đặc tính da của nó là gì... Tóm lại, nó chỉ có giá nhiều nhất là 4 hoặc 5.000 điểm tín dụng."

 

Quý Dữu vui mừng đến suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Nhiều tiền như vậy! Phát tài rồi! Phát tài rồi! Phát tài rồi!"

 

Thịnh Thanh Nham: "... Quả nhiên là quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a!"

 

 

Loading...