Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 267: Chuyển Gạch Ngoài Không Gian
Cập nhật lúc: 2024-08-06 18:50:19
Lượt xem: 24
10 giây.
15 giây.
20 giây.
...
Mục Kiếm Linh, người đầu tiên lao ra khỏi hàng rào bảo vệ và đáp xuống, đang chờ học sinh của mình, cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được sau khi nhìn thấy tất cả học sinh, kể cả cái đuôi yếu đuối nhất là Quý Dữu và Từ Châu, bước ra một cách suôn sẻ.
Áp lực cao và cường độ cao quả thực là một trong những cách rèn luyện học sinh nhanh nhất và hiệu quả nhất.
Cuối cùng Thẩm Trường Thanh đi ra, Mục Kiếm Linh nói: "Hiện tại, theo ta đi tới tinh hạm chở hàng tài liệu ."
Các học sinh không có bất kỳ phản đối nào. Chủ yếu là họ không dám đưa ra bất kỳ phản đối nào.
Mọi người đi theo Mục Kiếm Linh.
Sau khi phi hành khoảng 10 phút, các học sinh cuối cùng đã đáp xuống một chiếc tinh hạm khổng lồ. Quý Dữu và những người khác há hốc mồm: "Tuyệt vời! Đây không phải là hàng không mẫu hạm tàu sân bay mạnh nhất trong liên minh sao? Vậy mà thực sự đã nhìn thấy thực thể đó."
Nhạc Tê Quang càng giống một gã quê mùa, nhảy cẫng lên trên tnh hạm: "Cô ơi, em có thể chụp ảnh được không?"
Quý Dữu: "..."
Thời đại này, việc đăng bài trên vòng bạn bè vẫn còn phổ biến phải không?
Thật là một thằng ngốc!
Nhưng mà--
Khi Quý Dữu nghĩ như vậy, cô không bao giờ tưởng tượng được không chỉ Nhạc Tê Quang mà cả Nhạc Tê Nguyên và Sở Kiều Kiều cũng tham gia vui vẻ và báo cáo với giáo viên họ cũng muốn chụp ảnh cùng tinh hạm.
Lúc này Mục Kiếm Linh rất nhân đạo, cô ấy xua tay nói: "Một phút, một phút sau, các người đều sẽ tiến vào tinh hạm."
Nhạc Tê Quang lớn tiếng nói: "Tuân lệnh!"
Thế là--
Quý Dữu phát hiện ra ngoại trừ mình và Thịnh Thanh Nham, tất cả các học sinh đều đang nhảy cà tưng trên tinh hạm, tạo dáng với nhiều tư thế kỳ lạ khác nhau, Nhạc Tê Quang, Sở Kiều Kiều là mấy người khoa trương nhất. Sau một lúc, Quý Dữu vốn cho là Thẩm Trường Thanh là người phi thường bình tĩnh, lúc này cũng bày ra tư thế làm một bàn tay cắt kéo hình chữ V ngớ ngẩn.
Từ bên cạnh, giọng nói của Thịnh Thanh Nham đột nhiên vang lên: "Quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt a, sao cậu không chụp ảnh a? Chẳng lẽ cậu không phấn khích chút nào a? Đây là tinh hạm ngầu nhất với sức chở lớn nhất trong liên minh a..."
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Thực ra, không phải Quý Dữu không muốn chụp ảnh, chỉ là cô chưa nghĩ tới việc mình muốn tạo dáng chụp ảnh như thế nào, nhưng Quý Dữu vẫn quay về phía Thịnh Thanh Nham hỏi: "Vậy tại sao cậu không đi chụp ảnh a?"
Thịnh Thanh Nham trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy không có hứng thú, cậu ta nói: "Không thú vị a... Dù sao tớ cũng không có hứng thú a..."
Quý Dữu có chút không nói nên lời, không khỏi nói: "...Câu trả lời của cậu, thật sự là -- Chẳng lẽ cậu ghét ra chiến trường đến vậy sao? Cậu ghét nhất mọi thứ liên quan đến chiến đấu sao?"
Thịnh Thanh Nham xua tay: "Có vũ khí trang bị mạnh nhất thì thế nào a? Dù sao cũng nhàm chán a... Nhàm chán a..."
"Tớ nghĩ nó rất thú vị. Người phát minh ra nó thực sự rất vĩ đại a." Quý Dữu lập tức quay người và chạy đến chụp ảnh cùng tinh hạm, không để ý đến Thịnh Thanh Nham. Nhưng thời gian dành cho Quý Dữu không còn nhiều, cô chỉ có 5 giây, nên không cần suy nghĩ về phong cách của mình, cô vô thức nói một tiếng "a" kiểu cũ ngay khi hình ảnh ba chiều xuất hiện, Quý Dữu nhìn qua và nhìn nhận ra mức độ ngu ngốc của cô không kém gì Thẩm Trường Thanh.
Lúc này, mọi người đã bắt đầu chính thức tiến vào tinh hạm.
Vừa bước vào, đầu tiên sẽ nhìn thấy một đại sảnh rất rộng, với nhiều kiểu dáng khác nhau khiến người ta phải há hốc mồm kinh ngạc, sau đó là kho vũ khí, kho năng lượng, kho vật tư... Tóm lại là tất cả học sinh đều đang ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-267-chuyen-gach-ngoai-khong-gian.html.]
Lần này học sinh chủ yếu đến thư viện tài liệu.
Được binh lính đồn trú dẫn đường, các học sinh đi theo Mục Kiếm Linh đến nơi, lần lượt dừng lại.
Sau khi binh lính rời đi, Mục Kiếm Linh nói: "Nhiệm vụ của các người là chuyển những hộp vật tư này đến tinh hạm nhỏ cạnh tinh hạm Chí Thủ. Ta nhắc nhở các người, sau khi rời khỏi khoang, các người có 3 phút phải đi bộ trong không gian thực sự. Tôi hy vọng các người không phạm sai lầm nào, 10 người cùng một chỗ phân công hợp tác cùng nhau vận chuyển tất cả các thùng tài liệu ở đây lên tinh hạm nhỏ, có thể làm được không?
Mọi người: "Có thể!"
Mục Kiếm Linh: "Ta không nghe thấy!"
Mọi người đều hét lên: "Có thể!"
Mục Kiếm Linh rất ít lộ ra nụ cười, nói: "Bắt đầu đi."
Các học sinh lần lượt hành động, và mọi người vẫn như cũ điều khiển cơ giáp của mình, trong này cơ giáp lớn nhất cao mấy tầng lầu nhỏ là Phá Quân do Nhạc Tê Nguyên điều khiển, cơ giáp nhỏ nhất là Tiểu Kỵ Giáp đơn giản do Quý Dữu điều khiển. 10 cơ giáp có thể tự do di chuyển trong kho tài liệu này, đủ để cho thấy sự khổng lồ của cái tinh hạm này.
Quý Dữu điều khiển cánh tay robot và nhặt một chiếc hộp tài liệu lên, trong phút chốc cô cảm thấy như sắp ngã. May mắn, độ phù hợp của cô với cơ giáp nhỏ rất cao, gần như đạt 100% nên cô nhanh chóng ổn định thân hình.
Nhưng cô cũng phải thở dài, chiếc hộp tài liệu này nhìn không đẹp mắt lắm mà lại nặng đến vậy.
Tình huống của những người khác cũng không khá hơn là mấy, có vài người ngã xuống.
Mục Kiếm Linh nhìn cảnh này, cũng không có chỉ trích một lời, chỉ nhẹ nhàng nói: "Thử lại."
Những người này nhanh chóng đứng dậy và bắt đầu thử lại, tất nhiên là tốt hơn nhiều so với trước đây, ít nhất ai cũng có thể giữ vững trọng lực của mình, không đến mức đột nhiên sau khi nâng hộp tài liệu lên không giữ được trọng tâm bị rơi xuống...
Các học sinh đều cư xử rất tốt và làm theo những gì được bảo, ban đầu Quý Dữu nghĩ chỉ cần di chuyển chiếc hộp là có thể dễ dàng, nhưng sau khi ra khỏi tinh hạm, cô lại phát hiện ra mình vẫn còn quá ngây thơ, hóa ra việc mang hộp tài liệu đi bộ một mình trong không gian ngắn ngủi trong 3 phút thật là khó khăn.
Nếu không cẩn thận, hộp đựng tài liệu trên tay có thể rơi khỏi tay bạn.
Quý Dữu đè chặt hộp tài liệu, nghiến răng nghiến lợi, tăng tốc lực đẩy, bay về phía tinh hạm nhỏ đậu ở một bên.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Quý Dữu đã hoàn thành một lần vận chuyển của mình.
Thành công một lần, rồi hai lần, ba lần, bốn lần...
Khi đó Quý Dữu mới hiểu được ý tốt của cô giáo Mục Kiếm Linh, bởi vì sau những lần "di chuyển viên gạch lặp đi lặp lại và nhàm chán như vậy", hầu như tất cả mọi người sẽ không còn vấp ngã trong không gian nữa. Mỗi người trong số 10 học sinh có thể đi nhanh như đang bay và như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.
Không chỉ Quý Dữu, mà các học sinh khác cũng hiểu được lợi ích của việc làm này. Đây không phải là diễn tập hay huấn luyện, mà là học tập một kỹ năng thực sự, điều khiển cơ giáp để bay, đi lại, mang theo và sử dụng vũ khí một cách tự do trong không gian ... Những điều này sẽ là những điều mà những học sinh dốc lòng muốn trở thành chiến binh sẽ làm hàng ngày trong tương lai. Chỉ có đặt nền móng vững chắc thì chúng ta mới có nền tảng ổn định trong tương lai.
Vì thế--
Nếu như lúc đầu có người cảm thấy làm công việc như vậy rất nhàm chán và có hơi phàn nàn một chút, thì sau khi nhận ra lợi ích, cũng không có ai phản đối, mọi người đều hết lòng cống hiến hết mình cho sự nghiệp vĩ đại là chuyển gạch.
Tất nhiên, Thịnh Thanh Nham, người ít hòa đồng nhất ở đây và muốn rời khỏi nhóm nhất, là người di chuyển gạch một cách thành thật dưới áp lực của Mục Kiếm Linh, và cũng là người có khả năng di chuyển gạch đáng khinh ngạc nhất. Cái này không đề cập đến nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Kiếm Linh không nói gì, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ rất vui mừng.