Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 254 : Khát Khao kiến Thức

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-02 21:11:37
Lượt xem: 28

Trong số các học sinh khiêu chiến Dương Bân, Quý Dữu là người duy nhất quay lại mà không bị thương tích gì. Ngay khi ngồi vào nhóm học sinh, cô đã thu hút sự chú ý của các học sinh xung quanh, trong lòng họ dấy lên một câu hỏi: Bề ngoài thì cô ấy có đúng là thoải mái như vậy không, thật sự có bị thương không?

 

Đối với vấn đề này, Nhạc Tê Nguyên liếc nhìn Quý Dữu, chủ động nói: "Số 4444, cậu thật sự không sao chứ? Cậu thật không muốn kiểm tra, sửa trị đầu óc của mình sao?"

 

Tinh thần lực của đàn anh Dương Bân vừa rồi đột nhiên bùng nổ, tất cả học sinh có tinh thần lực nhạy bén đều cảm nhận được, huống chi là những thủ lĩnh tinh thần cấp S như Nhạc Tê Nguyên và Thẩm Trường Thanh. Cảm xúc của họ càng rõ ràng hơn, Nhạc Tê Nguyên cảm thấy ngay cả cậu cũng không thể đảm bảo rằng thế giới tinh thần sẽ không bị tổn hại bởi sức mạnh uy h.i.ế.p tinh thần mạnh mẽ vừa rồi.

 

Nhưng còn Quý Dữu thì sao?

 

Cậu ta thậm chí không thay đổi vẻ mặt, vừa khi ngồi xuống, cậu ta đã bắt đầu khoe khoang và đánh rắm với mọi người.

 

Thực tế--

 

Huyền ảo.

 

Quý Dữu nghe xong trợn mắt nói: “Cậu đang nghi ngờ tớ mắc bệnh tâm thần sao? Tiểu Nguyên Nguyên, tớ ở phía trước vì vinh quang của mọi người tranh đấu, còn cậu ở hậu phương thì bố trí tớ, cậu không thể làm điều này được a.

 

Nhạc Tê Nguyên: "..."

 

Phiền lòng thật.

 

Còn có--

 

Khi nào cậu đã trở thành Tiểu Nguyên Nguyên?

 

Sao cái tên này nghe khó chịu thế?

 

Nhạc Tê Nguyên cụp mắt xuống, im lặng.

 

Bên này, Thẩm Trường Thanh đứng ở góc độ quan tâm, hiếm khi nói: “A Nguyên nói đúng, tớ cũng nghĩ cậu nên kiểm tra lại đầu óc, tập trung vào thế giới tinh thần xem có tổn hại gì không, vấn đề này không thể bỏ qua được, là bị thương thực sự, nếu không được xử lý kịp thời sẽ gây ra thiệt hại không thể khắc phục được về sau”.

 

Sở Kiều Kiều vẻ mặt ngượng ngùng đi tới nói: "Đúng đúng! Bạn học Quý Dữu, vừa rồi cậu thật đẹp trai! Đẹp trai quá! Nhưng cậu phải kiểm tra lại đầu óc của mình đi! Tuy rằng tớ luôn có thể thích khuôn mặt của cậu, nhưng cũng không muốn thấy đầu óc của cậu có vấn đề gì đó.”

 

Quý Dữu: "..."

 

Quý Dữu mắng: “Nhan cẩu c.h.ế.t tiệt, cút đi!”

 

Sở Kiều Kiều cười hắc hắc: " Xin cậu đó! Cậu nhất định phải kiểm tra đầu óc của mình."

 

Bạn bè đều nói như vậy, Quý Dữu gần như cho rằng đầu óc mình có vấn đề, lúc này cô cảm giác được bên cạnh có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Quý Dữu quay đầu phát hiện là Từ Châu đang liếc mắt nhìn một cái, rồi lại liếc mắt nhìn một cái nữa, trên mặt cậu có vẻ do dự muốn nói lại thôi.

 

Quý Dữu sắc mặt âm trầm nói: "Tiểu Châu Châu, cậu có ý gì a?"

 

Từ Châu nhìn cô, mím môi nói: “Tớ ngược lại nghĩ đầu óc cậu không có vấn đề gì cả.”

 

Thực sự có vấn đề, cô ấy còn có thể như vậy sao?

 

Không thấy trước đó Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên dùng đòn tấn công tinh thần khi quay trở lại, sắc mặt trắng bệch như bị bôi mấy lớp bột mì trắng, không hề có một chút m.á.u nào...

 

Còn Quý Dữu đâu?

 

Đừng nói khuôn mặt tái nhợt của Quý Dữu, cô ấy còn có thể giữ vẻ mặt nghiêm túc và tranh luận với người khác...

 

Cái này giống như có việc gì xảy ra sao?

 

Từ Châu nghĩ vậy trong lòng oán thầm, Quý Dữu nghe vậy liền vui mừng nhảy dựng lên, cười ha hả vỗ vỗ vai Từ Châu, nói: "Ha ha ha... Tiểu Châu Châu mới là người biết chuyện a! Cảm ơn Tiểu Châu Châu đã tin tưởng tớ! Tớ sẽ cố gắng hơn để làm gương tốt cho cậu!

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Từ Châu: "..."

 

Không biết bây giờ vạch rõ ranh giới có quá muộn hay không ? 

 

Từ Châu cứng ngắc quay đi.

 

 

Sau khi khiêu chiến kết thúc, tuy các học sinh thất bại thảm hại nhưng cũng khiến mọi người nhận thức rõ ràng về thực lực và trình độ hiện tại của bản thân. Trong một thời gian, thái độ và hành động của tất cả các học sinh đều trở nên khiêm tốn và điệu thấp, đặc biệt là đối với các cựu chiến binh, thái độ thật sự là khiêm tốn a.

 

Nhạc Tê Quang là học sinh đầu tiên nhảy ra và xin lời khuyên của đàn anh Dương Bân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-254-khat-khao-kien-thuc.html.]

Dương Bân vui vẻ đưa ra câu trả lời.

 

Tiếp theo là Nhạc Tê Nguyên.

 

Sau đó còn có Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều, Louis, Lance... Ngay cả Từ Châu cũng không nhịn được tiến lên đặt câu hỏi vấn đề về học tập và rèn luyện.

 

Đàn anh Dương Bân chỉ có một mình và ngay lập tức bị bao vây.

 

Ngoài đàn anh Dương Bân, các cựu chiến binh khác bên cạnh cũng không thiếu các học sinh vây quanh hỏi đủ loại câu hỏi khác nhau. Các cựu chiến binh không ỷ vào thực lực và thâm niên mà bắt nạt và coi thường những tên nhóc này, mỗi khi có học sinh đến xin lời khuyên, đặt câu hỏi, các cựu chiến binh đưa ra câu trả lời dựa trên sự hiểu biết và kinh nghiệm của bản thân.

 

Trong lúc nhất thời, bầu không khí rất hài hòa.

 

Quý Dữu đâu?

 

Quý Dữu đã liệt kê rất nhiều câu hỏi, nghĩ rằng sau khi ăn xong bữa cơm thịnh soạn này sẽ hỏi ý kiến ​​đàn anh Dương Bân, nhưng cô không ngờ trước những món ăn ngon như vậy, những học sinh này lại cưỡng lại được sự cám dỗ , hạ thấp tư thái của từng người một, chạy tới học hỏi kiến thức.

 

Quý Dữu: "..."

 

Chờ Quý Dữu nuốt miếng thịt và đặt đũa xuống thì cô đã bỏ lỡ cơ hội. Quý Dữu, người có đôi chân ngắn và vóc dáng thấp bé, không có chút lợi thế nào trước một nhóm người chân dài và cao lớn, cô không thể chen vào đàn anh Dương Bân đang được vây quanh bởi các học sinh.

 

Cô ấy có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi riêng đàn anh Dương Bân a a a! ! !

 

Quý Dữu đứng sau đám đông và cố gắng nhảy lên.

 

Nhảy lần nữa.

 

Sau đó nhảy...

 

Thế nhưng, sau khi nhảy vài lần, cô thậm chí còn không thể nhìn rõ đầu của đàn anh Dương Bân.

 

Quý Dữu tức giận sắp bỏ cuộc, bỗng nhiên, một giọng nói ấm áp ngọt ngào truyền đến bên cạnh cô: “Có cần tôi giúp không?”

 

Quý Dữu sửng sốt và quay lại.

 

Thoạt nhìn, người đàn ông đứng trước mặt là một người cao gần hai mét, dáng người mảnh dẻ cân đối, nước da trắng nõn, dáng vẻ thanh tú có vẻ chưa đến ba mươi tuổi.

 

Quý Dữu mở to mắt và trông có vẻ nghi hoặc.

 

Đối phương cười nói: "Tôi có thể để em đứng trên vai tôi, như vậy Dương đội trưởng bảo đảm sẽ nhanh chóng tìm được em."

 

Quý Dữu: "..."

 

Chắc chắn là anh trai nhỏ trai đẹp trai này đang ở đây để chế nhạo mình.

 

Đối phương: "Tôi nghiêm túc đấy."

 

Quý Dữu không khỏi nhìn vào bảng tên của anh ta, phát hiện ra người này thực ra là phó đội trưởng của đội tinh nhuệ đóng quân tại Trạm vũ trụ Đào Viên, tên là Lục Trinh! Quý Dữu hai mắt lập tức sáng lên: " Phó đội trưởng Lục! Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?"

 

Lục Trinh sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười nói: "Được."

 

Quý Dữu lập tức xông tới, miệng hỏi vô số câu hỏi, miệng giống như pháo laze, nói cực kỳ nhanh, Lục Trinh nghe đến không nhịn được vội vàng ngắt lời nói: "Chậm một chút, hỏi từng cái một."

 

Quý Dữu có chút xấu hổ nói: “Em chỉ sợ không có đủ thời gian nên hỏi một lượt tất cả các vấn đề.”

 

Những đội tinh nhuệ đóng quân ở đây không phải lúc nào cũng ở Trạm vũ trụ Đào Viên, nếu có vấn đề ở tiền tuyến, quân tiếp viện sẽ được gửi đến bất cứ lúc nào, hoặc nếu có bất kỳ sự bất thường nào bên ngoài trạm vũ trụ, những người lính tinh nhuệ này sẽ cần phải ra ngoài để xử lý .

 

Vì vậy, thời gian là quý giá.

 

Lục Trinh tính tình rất ôn hòa, tính kiên nhẫn rất tốt, cười nói: "Yên tâm, chỉ cần chọn ra mấy vấn đề em muốn hỏi nhất."

 

Quý Dữu vội vàng hỏi: " Phó đội trưởng Lục, em muốn biết anh làm sao có thể tạm thời phong tỏa thế giới tinh thần?"

 

Không sai.

 

Là phong tỏa.

 

Quý Dữu nghi ngờ bọn họ đã tạm thời phong tỏa thế giới tinh thần.

 

 

Loading...