Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 203 : Đón Gió Tẩy Trần
Cập nhật lúc: 2024-07-24 17:22:06
Lượt xem: 37
Leah xoa xoa giữa mày rồi cười nói: "Cho dù chị có nhỏ đi nữa thì cũng vẫn lớn hơn hạt đậu của em."
Quý Dữu: "......"
Quý Dữu cố ý liếc mắt nhìn chị Leah và phê phán: "Chị Leah, chị trở nên hư rồi, không ngờ chị còn biết trêu chọc em."
Leah giơ hai nắm tay lên nhìn Quý Dữu cười nói: "Cố lên! Ngày còn dài, chị Leah chờ mong có một ngày em dần dần lớn lên!"
Quý Dữu hừ nói: "Em nghi ngờ chị đang lái xe nhưng em không có chứng cứ."
[☆☆☆"Tôi nghi ngờ bạn đang lái xe, nhưng tôi không có bằng chứng", một từ thông dụng trên mạng. Từ "lái xe" trong câu này có nghĩa là "làm nội dung bị hạn chế không thể diễn tả được", thường được hiểu là kể những câu chuyện cười mang tính khiêu dâm. Trích từ bài hát dân ca Vân Nam "Lão tài xế đưa tôi".
Nó thường được sử dụng trong các cuộc trò chuyện nhóm và hiệu quả sẽ tốt hơn khi sử dụng với các biểu tượng cảm xúc. Ý tưởng chung là tôi nghi ngờ bạn đang chơi một trò chơi phụ, một trò chơi đầy màu sắc, nhưng tôi rất thích nó nên tôi sẽ không báo cáo bạn và giả vờ như không nhìn thấy nó.]
Leah chớp chớp đôi con ngươi xinh đẹp, cô cười bảo: "Được rồi, đừng xấu hổ, hiện tại xuống tầng đi, chị tới đón em ."
Quý Dữu mau chóng đi giày vào: "Xuống lầu liền đây."
Cô vừa mới đi ra khỏi ký túc xá thì đã thấy Leah đang chờ ở một bên, Leah mặc đồ màu đen được thiết kế theo kiểu lao động, đeo thắt lưng và giày bốt Martin, cả người lộ ra khí thế mạnh mẽ!
Quý Dữu chạy chậm tới: "Chị Leah, em tới rồi. Chúng ta đi chỗ nào?"
Leah nhìn lướt qua Quý Dữu, phát hiện cô nhóc này không chỉ không đen không gầy đi mà khuôn mặt nhỏ còn trắng nõn mượt mà ra nhiều thêm, trong nhất thời cảm thấy vui mừng: "Đi nhà hàng thương mại của trường."
Nháy mắt bước chân của Quý Dữu dừng lại: "Chỗ đó đắt lắm!"
Nhà ăn ở trường học là cơm tập thể, lấy giá rẻ để cung ứng cho tất cả sinh viên và giảng viên, nhưng nhà hàng thương mại không giống vậy, nhà hàng thương mại là nồi nhỏ bếp nhỏ, tự chọn món ăn, giá cả ít nhất là đắt gấp đôi so với nhà ăn.
Đương nhiên Quý Dữu biết trường có nơi này, cũng đi ngang qua nơi này vô số lần nhưng cô chưa từng bước vào, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hiện tại là quỷ nghèo nên cô không dám tơ tưởng.
Về sau phất nhanh thì cô cũng không muốn đi. Ở trong mắt Quý Dữu, đồ ăn ở nhà ăn đã đủ ngon miệng, đủ để thỏa mãn cô, cô mới không cần tiêu tiền cho thương nhân lừa tiền sinh viên này đâu.
Hừ ---
Leah thấy bộ dáng nhăm nhó kia của Quý Dữu thì biết cô đang suy nghĩ cái gì, cảm thấy hơi buồn cười rồi giải thích: "Không cần em mời khách đâu, bọn chị mời em, chúc mừng em nhập học thuận lợi."
Nếu người đứng trước mắt chính là đám dê béo giàu sụ Thịnh Thanh Nham, Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang thì khẳng định là Quý Dữu không nói hai lời liền cọ lên. Nhưng điều kiện trong nhà chị Leah, anh A Khung không khác gì mình, thậm chí Quý Dữu cảm thấy sau khi mình chế tác hồn khí và có nguồn thu từ hồn khí dù đã phá của mấy triệu nhưng số tiền trong tay cô hiện tại vẫn nhiều hơn cả chị Leah và anh A Khung cộng lại.
Bởi vậy Quý Dữu nghiêm mặt lại và nói: "Vậy cũng không được, chúng ta quay lại đi ăn nhà ăn đi, vừa rẻ lại ích lợi thực tế còn ăn no!"
Leah vươn tay ra nhẹ nhàng xoa lên cái đầu dưa của Quý Dữu: "Không cần em phải lo lắng đến tiền nong, A Khung và Linh Chi đã chờ ở trong rồi."
Ỷ vào ưu thế thể lực và chiều cao, Leah trực tiếp vươn tay ra xách Quý Dữu đi luôn.
Đúng thật là xách đi.
Quý Dữu: "......"
Chẳng lẽ bắt nạt chú lùn không cảm thấy xấu hổ sao?
Quý Dữu vội vàng đẩy Leah ra và nói: "Em sẽ tự đi! Để em tự đi!"
Quý Dữu, người có gánh nặng thần tượng 200 cân lén lút nghĩ: Tốt xấu gì mình cũng là sinh viên năm một giỏi nhất, lớn bé gì cũng là người có tên tuổi, nếu như bị người khác thấy thì chẳng phải sẽ hủy hoại cả danh tiếng một đời của cô sao?
Leah nghe theo, cô thả tay buông Quý Dữu ra.
Hai người ngồi lên xe bay, chẳng mấy chốc đã tới nhà hàng thương mại, đây là một con phố buôn bán với vô số cửa hàng san sát nhau, cùng với đủ loại thức ăn và đồ dùng hiếm có lạ mắt, cái gì cần có đều có......
Vừa mới đi vào, lập tức Quý Dữu hoa hết cả mắt.
Đây là nơi nào?
Đây đúng là nơi thần tiên ở rồi, Quý Dữu hoàn toàn không tưởng tượng được ở thời đại tinh tế này lại có thể thấy bóng dáng phố buôn bán của Trung Hoa kiếp trước, thật sự là quá quá quá quá kinh ngạc không thôi!
Xung quanh là đủ các kiểu quán ăn, quán xào, lẩu, nướng BBQ...... Mùi hương từng đợt từng đợt phả trước mặt, câu con sâu thèm ăn trong bụng Quý Dữu chạy ra ngoài hết!
Leah thấy khuôn mặt kinh ngạc của Quý Dữu thì mỉm cười: "Ngạc nhiên à? Đây là thiết kế giả cổ đấy, nhân loại mấy ngàn năm trước đều thích ngồi cùng nhau ăn cơm, uống rượu, trò chuyện, khoe khoang...... Vào buổi tối một cách sôi động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-203-don-gio-tay-tran.html.]
Cho nên trường học cố ý thiết kế con phố này để kỷ niệm."
Quý Dữu ra sức gật đầu: "Thật là ngạc nhiên ạ."
Không chỉ ngạc nhiên, cô còn vui mừng thích thú. Loại cảm giác này hình dung như thế nào đây? Thật giống như lữ khách đang tha hương đột nhiên về đến nhà, tất cả mọi thứ đều quen thuộc như vậy, khiến người xúc động như vậy......
Bước chân của Quý Dữu dừng ở cửa ra vào của tiệm nướng dường như không bước tiếp được nữa.
Cánh gà nướng!
Thịt xiên!
Bia!
Trời ạ......
Đúng là khiến người ta phạm tội a.
Leah liếc mắt nhìn Quý Dữu một cái rồi không nhịn được cười nói: "Cái này thì lần tới lại đưa em đi ăn, lần này chúng ta đi ăn lẩu! Trước đây em chưa từng ăn bao giờ đúng chứ?"
Ánh mắt Quý Dữu sáng lên: "Được được ......"
Tuy đồ nướng làm người muốn phạm tội nhưng món lẩu cũng mê c.h.ế.t người!
Cá và tay gấu đều không thể chiếm được......
Thôi!
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Như vậy, hôm nay sủng hạnh một món a.
Người máy tiếp khách mời Leah và Quý Dữu lên chỗ ngồi trên tầng hai. Tạ Xuyên Khung và Tạ Linh Chi đã ngồi chờ ở đây, Tạ Xuyên Khung ngồi bất động ở trên ghế, chỉ vẫy tay với Quý Dữu và Leah: "A Dữu, Leah...... Ở bên này."
Quý Dữu bước nhanh tới, đang muốn mở miệng nói vài câu vui đùa thì bỗng nhiên sắc mặt cứng lại rồi hỏi: "Anh A Khung, chân anh làm sao vậy?"
Một ống quần của Tạ Xuyên Khung hoàn toàn trống rỗng.
Tạ Xuyên Khung nghe thấy thế, cậu ta nhẹ nhàng lắc đầu và dùng ánh mắt ôn hòa đáp: "Đừng lo lắng, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn trong lúc làm nhiệm vụ thôi, đã cắt chân, cũng lấy tế bào ra để tái tạo chân mới rồi, rất nhanh có thể nối lại được."
Quý Dữu cau mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tạ Linh Chi liếc nhìn Quý Dữu và nhắc: "Đứng ra đó làm gì? Ngồi xuống từ từ nói đi."
Quý Dữu theo lời ngồi xuống.
Leah cũng ngồi xuống theo.
Lúc này, Quý Dữu mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Năm nay Tạ Xuyên Khung là sinh viên năm 3, ra ngoài làm nhiệm vụ không phải chỉ một lần hai lần nhưng thiên phú của cậu ta có hạn, cũng không vào hệ chiến đấu mà môn chính của cậu ta là chế tạo cơ giáp.
Leah thì sao?
Leah ở năm hai, môn chính là chế tạo cơ giáp
Rất trùng hợp là hai người cùng đi theo người hướng dẫn của mình và cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa lúc mọi người đều ở cùng một trạm không gian , đều thuộc về công tác hậu cần, Tạ Xuyên Khung phụ trách bảo trì và sửa chữa các thiết bị máy móc cỡ lớn.
Leah thì chịu trách nhiệm bảo trì cơ giáp, tài liệu cơ giáp.
Trạm không gian này nằm ở phía sau tiền tuyến, ở tiền tuyến có vô số binh sĩ đang chiến đấu c.h.é.m g.i.ế.c tinh thú, trạm không gian thường lưu lại một số lính canh để duy trì sự an toàn của trạm không gian. Về cơ bản, trong tình huống bình thường thì nhóm Tạ Xuyên Khung và Leah sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Nhưng ---
Sở dĩ ngoài ý muốn là ngoài ý muốn là bởi vì nó hoàn toàn không có cách nào đoán trước được.
Trạm không gian bên này đột nhiên xuất hiện một con tinh thú cấp năm, hơn nữa còn nhảy thẳng vào trong nhóm sinh viên, lập tức gây nên sự hỗn loạn, Tạ Xuyên Khung kéo một bạn học bên cạnh mới bị móng vuốt của con tinh thú này làm bị thương.
May mắn là vết thương không nghiêm trọng, nếu không không phải chỉ mỗi vấn đề cắt chân.
Tạ Xuyên Khung nhìn mọi người rồi cười nói: "Tóm lại không có việc gì, còn sống mới chính là niềm an ủi tốt nhất."