Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tinh Tế Nữ Vương Đồng Nát - Chương 140 : Con Ngỗng May Mắn

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-15 06:36:29
Lượt xem: 52

“Rất tốt.”

 

Lời nói lành lạnh, lạnh lùng mang theo một ý vị không rõ vừa mới thốt ra, lập tức sáu sợi tơ im ắng như ve sầu mùa đông, nhao nhao không dám nhúc nhích.

 

Quý Dữu nói: “Hiện tại ta muốn bắt một sợi tơ lại đây làm việc cho ta, ai nguyện ý?”

 

Trong nháy mắt.

 

Sáu sợi tơ đồng thời dựng thẳng đầu lên.

 

Quý Dữu nói: “Làm không công, không thù lao.”

 

“……” Sáu sợi tơ ngoại trừ Lão Ngũ ra thì tất cả các sợi khác khi nghe thấy những lời này là toàn bộ mấy đầu đều hơi run run, có lẽ bị ép buộc với sự uy nghiêm quá rõ của Quý Dữu, có lẽ là bị áp bách bởi áp lực nên không có một sợi tơ nào đưa ra kháng nghị ngay tại chỗ.

 

Quý Dữu đem tất cả những điều này để vào mắt, ghi tạc trong lòng; cô cong khóe môi lên và nói với vẻ hài hước: “Nếu mấy đứa đều rất vui lòng làm việc cho ta. Như vậy thì --- Hiện tại ta gọi đến ai thì người đó tới làm không công cho ta.”

 

Sáu sợi tơ, bao gồm cả Lão Ngũ trong đó cũng run run rẩy rẩy.

 

Dưới cái nhìn chăm chú của sáu sợi tinh thần to mọng, ánh mắt của Quý Dữu không ngừng d.a.o động trên người từ Lão Đại, Lão Nhị…… Lão Lục, mỗi lần nhìn chăm chăm vào một đứa là sợi tơ kia hơi căng thẳng dựng thẳng đầu lên……

 

A ~

 

Tất cả đều là diễn hí kịch nha.

 

Như vậy xem ra là không một đứa thật tình muốn làm không công cho mình rồi.

 

Trong lòng Quý Dữu biết rõ ràng, đồng thời cô cũng đột nhiên đau đầu:

 

Sáu sợi tơ này của mình rốt cuộc là quái vật gì a?

 

Đã thích lười biếng lại còn tham ăn, đã thế còn có diễn hí kịch bám vào…… Cũng không hiểu được mình là một người thành thật vì sao cả đám sợi tinh thần của mình lạ lùng khác thường như vậy? Cô thật sự không hiểu được, cũng không nghĩ ra.

 

Nhưng không nghĩ ra thì không nghĩ ra.

 

Dù có lười biếng thì chỉ cần có sở cầu là có biện pháp trị liệu.

 

Quý Dữu nhìn chằm chằm vào mấy sợi tơ, cuối cùng ánh mắt ngừng ở trên người Lão Ngũ có hơi thành thật và cười nói: “Vậy bắt Lão Ngũ tới làm việc đi.”

 

Bỗng nhiên cơ thể của Lão Ngũ quơ quơ tựa như không thể tin được quỷ xui xẻo lại là chính mình, nhưng trong chốc lát giống như nó đã nhận mệnh, gục đầu xuống yên lặng tiến lên một bước chuẩn bị tiếp tục làm cu li.

 

Những sợi tơ khác, đặc biệt là Lão Tứ ở bên cạnh, thậm chí nó còn che che đầu, bộ dáng như cười trộm vẻ rất nhân tính hóa.

 

Quý Dữu thu hết cảnh này vào đáy mắt, không nói một lời mà chỉ cười dụ dỗ: “Hiện tại ta muốn bắt một con ngỗng may mắn ra tới hưởng thụ, cái gọi là ngỗng may mắn chính là không cần làm việc cũng có thể ăn uống chùa a.”

 

Trong nháy mắt sáu sợi tơ lập tức có tinh thần, một đám dựng thẳng đầu lên; thậm chí Lão Đại, Lão Tứ, Lão Lục đưa đầu tiến tới trong tầm tay của Quý Dữu, cái đuôi cũng vung vẩy đến vui sướиɠ……

 

“Tuyển tôi.”

 

“Tuyển tôi.”

 

“Tuyển tôi.”

 

……

 

Phảng phất như Quý Dữu nghe thấy được chúng nó nói như vậy, cô giơ tay lên chỉ vào Lão Tứ đang đong đưa cái đuôi đến vui sướng nhất và nói: “Chính là cậu ! Ngỗng may mắn!”

 

Lão Tứ kích động vui sướng hất đuôi.

 

Năm sợi tơ xung quanh thi nhau trừng nó.

 

Lão Tứ đong đưa càng thêm vui sướng.

 

Quý Dữu hơi mỉm cười: “Được, những đứa khác đều lui ra đi.”

 

Bốn sợi tơ khác đều tủi thân gục đầu xuống.

 

Quý Dữu tuyển ra hai sợ tơ, cũng chưa nói gì mà ở khoang điều khiển gọi giảng viên Mục Kiếm Linh đến, Mục Kiếm Linh đen mặt đi tới hỏi vặn: “Không huấn luyện cho tốt vào, gọi giảng viên tới làm gì?”

 

Trên mặt Quý Dữu chất đầy ý cười: “Cô Mục à, em muốn tìm cô mượn một viên đường đậu ạ.”

 

Giọng nói của Mục Kiếm Linh cao vút : “Mượn?”

 

Sợ rằng có mượn không trả mới đúng.

 

Quý Dữu cười hì hì: “Đương nhiên ạ, cô Mục nguyện ý tặng cho em đó là không thể tốt hơn.”

 

Mục Kiếm Linh nói: “50 ngàn một viên, trả luôn, không có thương lượng đường sống.”

 

Quý Dữu che miệng oa oa oa nói: “…… Cô Mục à, có thể cắt thành hai nửa được không? Em cảm thấy chỉ cần nửa viên là được ạ.” Dù sao chỉ dùng để dỗ dành sợi tinh thần mà thôi, mua một viên và mua nửa viên hiệu quả đều giống nhau, còn có thể bớt được 25 nghìn điểm tín dụng nữa.

 

Sắc mặt Mục Kiếm Linh tối sầm rồi mắng: “Muốn thì mua, không cần thì lăn!”

 

Hiển nhiên là giảng viên đang tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-nu-vuong-dong-nat/chuong-140-con-ngong-may-man.html.]

 

Gan chó của Quý Dữu có lớn cũng không dám đi nhổ lông khi lão hổ đang tức giận, nhanh chóng chuyển 50 nghìn điểm tín dụng cho Mục Kiếm Linh đi.

 

Mục Kiếm Linh không nói hai lời, lập tức ném một viên đường đậu cho Quý Dữu.

 

Quý Dữu nhanh chóng nịnh nọt: “Cô Mục à, tuy rằng khi huấn luyện sinh viên cô là Chu Bái Bì nhưng đồ cô bán thật sự cực kỳ có lương tâm đấy ạ.” 50 nghìn điểm tín dụng mua một viên đường đậu Điệp Mật cao cấp, đây rõ ràng mà nửa bán nửa tặng nha.

 

Giọng nói của Mục Kiếm Linh hơi trầm xuống: “Nói như vậy là tôi nên tăng giá?”

 

Quý Dữu vội vàng lắc đầu: “Không không không…… Em không phải có ý đó, cô tuyệt đối đừng hiểu lầm! Nếu…… Nếu có khả năng còn xin cô lại giảm giá thêm.”

 

Mục Kiếm Linh: “……”

 

Mục Kiếm Linh liếc mặt nhìn cô một cái rồi mắng: “Thành thành thật thật huấn luyện cho tôi, còn dám lải nha lải nhải với tôi thì cùng nhau quét tước phòng huấn luyện một tháng với Nhạc Tê Quang số 2222 đi!”

 

Quý Dữu: “……”

 

Sự trừng phạt này thật đáng sợ, Quý Dữu hoàn toàn không dám nói lung tung nữa. Cô nhanh chóng tiếp nhập máy kết nối tinh thần một lần nữa, tiếp tục huấn luyện kỹ thuật điều khiển của mình.

 

Mục Kiếm Linh nhìn cô, thấy Quý Dữu thật sự dùng một lần làm xong huấn luyện cổ tay 100 lần, tiếp theo lại bắt đầu nếm thử nâng lên toàn bộ cánh tay…… Toàn bộ quá trình đều cực kỳ thuận lợi, lúc này Mục Kiếm Linh mới vừa lòng gật đầu rồi xoay người rời đi.

 

Tuy ngưỡng sức mạnh tinh thần lực của Quý Dữu số 4444 thấp, sợi tinh thần mới có 6 cái nhưng dưới tình huống độ hoàn thành 100% của cô cùng độ xứng đôi của cơ giáp bản đơn giản hóa này theo lý luận mà nói thì hẳn là đã đạt tới 100%.

 

Nhưng điều này cần một quá trình huấn luyện, cũng không phải là vừa lên cơ giáp là có thể lập tức đạt tới độ xứng đôi 100%. Đối vời điều này Mục Kiếm Linh rất chờ mong, cô hy vọng có thể trong vòng một tháng thấy được Quý Dữu đạt tới dự đoán của mình.

 

Điệp Mật cao cấp làm đường đậu há là 50 nghìn điểm tín dụng có thể mua được? Chính bản thân Mục Kiếm Linh cũng cần thông qua quan hệ đặc thù nhất định mới có thể mua được.

 

Chỉ hy vọng ---

 

--- Số 4444 có thể nỗ lực một chút, không cần phụ sự chờ mong của mình đi.

 

Quý Dữu lấy được đường đậu nhưng không vội vã ăn luôn mà là tập trung lại quan sát tình huống thế giới tinh thần một lần, phát hiện sau khi đường đậu vừa đến tay thì quả nhiên sợi tinh thần của mình có thể cảm nhận được đường đậu.

 

Nhóm sợ tơ diễn hí kịch trong thế giới tinh thần đều hưng phấn không thôi như tiêm m.á.u gà vậy.

 

Hưng phấn là được.

 

Quý Dữu hơi hơi mỉm cười nhìn chúng nó và nói: “Lão Ngũ làm cu li, hiện tại bước ra khỏi hàng.”

 

Lão Ngũ gục đầu xuống rồi bơi ra.

 

Quý Dữu ném đường đậu hướng về phía nó và nói: “Ăn luôn.”

 

Lão Ngũ: “!!!”

 

Những sợi khác: “!!!”

 

Lão Tứ: “???”

 

Quý Dữu mỉm cười giải thích: “Làm việc vất vả như vậy không ăn no sao có sức lực được?”

 

Nhất thời Lão Ngủ sung sướng quẫy cái đuôi rồi vui vẻ nuốt toàn bộ viên đường đậu một ngụm ngon lành.

 

Năm sợi tơ khác trơ mắt nhìn một mình Lão Ngũ ăn đường đậu, cuối cùng ngay cả cặn bã cũng không thừa ra một chút, tất cả đều khiếp sợ dựng thẳng đầu lên, không hiểu được vì sao lại thế này? Không phải nói đánh không công sao? Không cho chỗ tốt sao?

 

Quý Dữu liếc mắt nhìn chúng nó một cái: “ Mấy đứa làm việc cho ta, ta thì sao, tuy không trả tiền lương cho mấy đứa nhưng khẳng định sẽ không để sợi tơ làm việc vất vả đói bụng. Cứ như vậy đi ---”

 

Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ trừng mắt: “!!!”

 

Lão Tứ điên cuồng kích động, điên cuồng vẫy đuôi, quả thực uốn éo chính mình thành một cái bánh quẩy để khiến Quý Dữu chú ý.

 

Quý Dữu liếc nó.

 

Lão Tứ dựng thẳng đầu lên cao gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, phảng phất như hỏi lại: “Tôi đâu? Của tôi đâu? Của tôi ở đâu?”

 

Ngỗng may mắn đâu?

 

Ngỗng may mắn đâu?

 

Ngỗng may mắn đâu?

 

Quý Dữu liếc nhìn nó một cái rồi nở nụ cười thuần lương: “Còn Lão Tứ ngỗng may mắn , dù sao về sau vĩnh viễn đều không cần nó làm việc thì tự nhiên là ta liền không xen vào việc ăn cơm của nó.”

 

Nháy mắt Lão Tứ cứng đờ, toàn bộ thân tơ như bị đọng lại.

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

 

Đã nói ăn uống chùa mà?

 

Lừa quỷ hả?

 

A không ---

 

Lừa tơ đâu !

 

 

Loading...