Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Thư Trong Đầu Tôi Nói Gì Thế - 1

Cập nhật lúc: 2025-05-10 12:46:07
Lượt xem: 32

Chương 1: Con Nhà Quê Mới Về

Chiếc xe Bentley màu đen bóng loáng dừng lại trước cổng biệt thự xa hoa. Tô Yên Nhiên bước ra, ngước nhìn tòa nhà nguy nga tráng lệ trước mắt. Ngôi biệt thự sơn trắng, với những hàng cột đá cẩm thạch cao vút, vườn hoa được cắt tỉa cầu kỳ, và đài phun nước chạm trổ tinh xảo, tất cả đều toát lên vẻ giàu có và quyền lực.

"Đây... là nhà mình sao?" Cô lẩm bẩm, giọng nói có chút run rẩy.

Vài năm sống ở cô nhi viện đã biến Tô Yên Nhiên thành một cô gái giản dị, thậm chí có phần quê mùa. Cô mặc một chiếc váy hoa nhí cũ kỹ, mái tóc đen dài được buộc vội sau gáy. So với khung cảnh tráng lệ xung quanh, cô trông lạc lõng và nhỏ bé đến đáng thương.

Một người phụ nữ trung niên sang trọng, ăn mặc lịch sự bước ra từ biệt thự. Bà ta nhìn Tô Yên Nhiên từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu được vẻ khinh miệt.

"Cô là Tô Yên Nhiên?" Bà ta hỏi, giọng lạnh lùng.

"Dạ... vâng, cháu là Tô Yên Nhiên." Cô đáp, hơi cúi đầu.

"Đi theo tôi." Người phụ nữ quay lưng, sải bước vào trong nhà.

Tô Yên Nhiên rụt rè đi theo, lòng thầm nghĩ: “Ui chao, tưởng đón con gái thất lạc về thì phải ôm ấp khóc lóc chứ. Sao bà này mặt mày cau có như ai ăn hết tiền của bả vậy? Chắc tại mình mặc đồ xấu quá hả ta? Để xem lát nữa mình phải diễn sâu một chút mới được, dù gì cũng phải lấy lòng người nhà đã.”

Bước vào đại sảnh, Tô Yên Nhiên choáng ngợp trước vẻ đẹp lộng lẫy bên trong. Đèn chùm pha lê khổng lồ tỏa ánh sáng rực rỡ, sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng bóng, những bức tranh sơn dầu đắt giá được treo trang trọng trên tường.

“Má ơi, cái đèn chùm này rớt xuống chắc c.h.ế.t cả đám. Bức tranh kia chắc giá cả chục tỷ. Thôi chết, lỡ mình mà đụng vào cái gì chắc bán thân cũng không đủ tiền đền quá.”

Ngồi trên chiếc ghế sofa bọc nhung đỏ là một người đàn ông trung niên lịch lãm, khuôn mặt nghiêm nghị. Bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc thời trang, trang điểm kỹ lưỡng. Cô ta mỉm cười thân thiện với Tô Yên Nhiên.

"Yên Nhiên, con về rồi đấy à? Mau lại đây ngồi đi." Cô gái nói, giọng ngọt ngào.

Tô Yên Nhiên khẽ mỉm cười, bước tới ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện. “Ôi dào, diễn sâu quá nha cô em. Để xem cô diễn được đến bao giờ. Nụ cười này chắc tốn cả đống botox. Thôi kệ, cứ để cô ta diễn, mình cứ giả ngốc cho lành.”

"Yên Nhiên, đây là ba con, Tô Chấn Hùng, và đây là chị con, Tô Mộng Dao." Người phụ nữ trung niên giới thiệu.

"Chào ba, chào chị." Tô Yên Nhiên lễ phép chào hỏi.

Tô Chấn Hùng gật đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô. "Ừm, con về là tốt rồi. Từ nay về sau, con sẽ sống ở đây."

Tô Mộng Dao vội chen vào, giọng dịu dàng: "Ba à, Yên Nhiên mới về, chắc còn mệt. Để con dẫn em ấy lên phòng nghỉ ngơi nhé."

"Ừ, con đưa em lên đi. Nhớ dặn dò em ấy mấy chuyện trong nhà." Tô Chấn Hùng nói.

Tô Mộng Dao tươi cười kéo tay Tô Yên Nhiên: "Đi thôi Yên Nhiên, chị dẫn em đi xem phòng."

Khi hai người đi khuất, Tô Chấn Hùng quay sang nhìn người phụ nữ trung niên, nhíu mày nói: "Bà thấy con bé thế nào?"

"Tôi thấy... cũng bình thường thôi. Đúng là con nhà quê, chẳng có chút khí chất nào của người nhà họ Tô cả." Người phụ nữ đáp, giọng đầy khinh bỉ. "Tôi nghĩ, chúng ta nên cẩn thận với con bé Mộng Dao. Dù sao nó cũng lớn lên ở đây, lại còn thông minh xinh đẹp nữa. Nếu con bé Yên Nhiên kia mà tranh giành cái gì thì phiền phức lắm."

"Tôi biết rồi. Tôi sẽ lo liệu mọi chuyện ổn thỏa. Mộng Dao mới là con gái ruột của tôi, Yên Nhiên chỉ là một đứa con hoang từ đâu rơi xuống thôi." Tô Chấn Hùng nói, ánh mắt đầy toan tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-trong-dau-toi-noi-gi-the/1.html.]

Trong khi đó, Tô Mộng Dao dẫn Tô Yên Nhiên đi dọc hành lang dài, giới thiệu về căn biệt thự. “Phòng ốc thì đẹp đó, mà sao cái giọng điệu của cô ta cứ giả tạo thế nhỉ? Thôi kệ, cứ xem cô ta định giở trò gì đã.”

Cuối cùng, hai người dừng lại trước một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Tô Mộng Dao mở cửa, tươi cười nói: "Đây là phòng của em, Yên Nhiên. Chắc không được rộng rãi như phòng của chị, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi đấy."

Tô Yên Nhiên bước vào, nhìn quanh căn phòng. Quả thật, căn phòng khá nhỏ và đơn giản, đồ đạc cũng không có gì đặc biệt. So với căn phòng lộng lẫy của Tô Mộng Dao, nó khác biệt một trời một vực. “Haizzz, biết ngay mà. Coi mình như con ở không bằng. Thôi thì mình cũng không ham hố gì, cứ từ từ mà tính.”

"Em thấy thế nào, Yên Nhiên? Có cần chị đổi cái gì không?" Tô Mộng Dao hỏi, vẻ mặt quan tâm.

"Dạ không, em thấy vậy là tốt rồi. Cảm ơn chị." Tô Yên Nhiên đáp, nở một nụ cười ngây thơ.

“Cô cứ chờ đó, tôi sẽ cho cô biết ai mới là chủ nhân thật sự của cái nhà này. Tôi sẽ lột mặt nạ của cô trước toàn thể mọi người, cho cô biết thế nào là lễ độ. Cái phòng này á? Rồi tôi sẽ biến nó thành phòng chứa đồ của cô cho coi.”

Cùng lúc đó, tại một con hẻm nhỏ, một chàng trai trẻ đang loay hoay sửa chiếc xe đạp điện cũ kỹ. Anh ta tên là Lục Cảnh Thâm, con trai của một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tô thị. Vừa sửa xe, anh vừa lẩm bẩm: “Cái xe này đúng là tổ tông của lũ hỏng hóc, sửa hoài không xong. Chắc phải bán quách nó đi mua cái xe máy cày cho rồi.”

Bất ngờ, một tia lửa điện lóe lên, giật mạnh vào người Lục Cảnh Thâm. Anh ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Lục Cảnh Thâm cảm thấy đầu óc choáng váng. Anh ta cố gắng ngồi dậy, xoa xoa thái dương.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Anh lẩm bẩm.

Đột nhiên, anh nghe thấy một giọng nói lạ vang lên trong đầu.

“Ui chao, cái đèn chùm này rớt xuống chắc c.h.ế.t cả đám. Bức tranh kia chắc giá cả chục tỷ. Thôi chết, lỡ mình mà đụng vào cái gì chắc bán thân cũng không đủ tiền đền quá.”

Lục Cảnh Thâm giật mình. "Ai đang nói vậy?" Anh hỏi lớn, nhìn quanh quất.

Nhưng xung quanh anh không có ai cả. Chỉ có tiếng gió thổi và tiếng xe cộ ồn ào.

"Mình bị ảo giác à?" Anh tự hỏi.

Nhưng rồi, giọng nói ấy lại vang lên.

“Haizzz, biết ngay mà. Coi mình như con ở không bằng. Thôi thì mình cũng không ham hố gì, cứ từ từ mà tính.”

Lần này, Lục Cảnh Thâm chắc chắn mình không nghe lầm. Anh thực sự nghe thấy một giọng nói lạ vang lên trong đầu.

Và giọng nói đó... hình như là của Tô Yên Nhiên.

“Cô cứ chờ đó, tôi sẽ cho cô biết ai mới là chủ nhân thật sự của cái nhà này. Tôi sẽ lột mặt nạ của cô trước toàn thể mọi người, cho cô biết thế nào là lễ độ. Cái phòng này á? Rồi tôi sẽ biến nó thành phòng chứa đồ của cô cho coi.”

Lục Cảnh Thâm sững sờ. Anh ngơ ngác nhìn chiếc xe đạp điện trước mặt, đầu óc rối bời.

"Cái quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ... mình có siêu năng lực?" Anh lẩm bẩm. "Và mình... đang nghe thấy tiếng lòng của Tô Yên Nhiên?"

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh: “Thú vị rồi đây!”

 

Loading...