Tiểu Nông Nữ Lánh Nạn, Mỹ Vị Sơn Hào Nuôi Sống Cả Nhà - Chương 92: Ý Định (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:18:15
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngôi trạch viện mặt tuy tọa lạc giữa vùng đất hoang vu, nhưng vô cùng tinh xảo và tráng lệ. Trước cổng trạch viện hai hàng cỏ xanh tươi , tăng thêm ít sinh khí cho căn nhà.
Tường viện xây bằng gạch đá, màu đỏ xám, bên ngoài tường còn trồng một loại cây dây leo.
Cổng chính là hai cánh cửa gỗ dày dặn và tinh tế, khảm tay nắm bằng đồng mắt mà cổ kính, mang cho cảm giác thần bí nhưng cũng mộc mạc.
Trong mắt Tạ Vãn Vân thoáng qua một tia kinh ngạc, ngờ ở ngôi làng vẻ bình thường một nơi biệt lập như thế, chút giống nơi ở của dân gian.
Khi họ đang về phía trạch viện, dân làng cũng dần ngừng các hoạt động trong tay, ngẩn ngơ và kinh ngạc về phía chiếc xe ngựa đối diện.
Thôn Thanh Dương là một nơi nghèo nàn trong mười dặm tám hương, hiếm khi tới.
hôm nay, họ thấy một chiếc xe ngựa sang trọng, cùng với vị tiểu thư bước xuống từ xe ngựa . Nhìn trang phục nàng, rõ nàng là con gái của gia đình bình thường.
Tiểu Đào theo Tạ Vãn Vân, sắc mặt nhanh chóng trở bình tĩnh.
Mặc dù tòa nhà khiến họ kinh ngạc, nhưng dù đây cũng chỉ là nơi thôn dã, thể nào là nơi ở của quan quyền quý , đúng ?
“Tiểu thư, xem, đó hình như là phụ của Ứng cô nương.”
Ánh mắt Tiểu Đào đột nhiên rơi Ứng Song Tùng mới bưng thức ăn cách đó xa, trong mắt lóe lên niềm vui.
Lần đầu gặp mặt ở trấn đây, phụ của Ứng cô nương ở cùng nàng, nên nàng thấy Ứng Song Tùng là nhận ngay.
Nói cũng thấy hổ thẹn, đầu tiên nàng còn tin Ứng Thanh Từ, suýt nữa thì cãi với phụ của Ứng cô nương.
Theo hướng Tiểu Đào chỉ, Tạ Vãn Vân quả nhiên thấy Ứng Song Tùng lâu, trong mắt vui mừng.
“Xem , nhà Ứng cô nương thực sự ở thôn Thanh Dương.”
Tạ Vãn Vân đến, Ứng Vượng Trụ đương nhiên cũng nhận thấy. Giờ thấy họ về phía cổng nhà họ Ứng, y vội vàng bước theo.
“Vị cô nương đây, xin hỏi các vị tìm ai?”
Nhìn thiếu nữ mặc váy áo lộng lẫy mặt, Ứng Vượng Trụ chút câu nệ mở lời.
Đây là đầu tiên y thấy một quý nhân như .
“Vị bá Bá , xin chào. Ta hỏi, trong thôn nhà nào họ Ứng ạ?”
Lời Tạ Vãn Vân dứt, âm thanh xung quanh liền dừng trong chốc lát.
Tìm nhà họ Ứng ?
Thôn Thanh Dương đây từng họ Ứng sinh sống. Kể từ khi nhà họ Ứng tới đây, họ là những họ Ứng duy nhất ở thôn Thanh Dương.
Thôn trưởng bên cạnh Ứng Vượng Trụ, y Ứng Vượng Trụ đang ngây , lập tức lên tiếng. “Ứng Lão , vị tiểu thư tìm nhà ngươi ?”
“Ta...” Trong ký ức của Ứng Vượng Trụ, ông từng gặp qua các nàng, càng quen những quý nhân như thế . ông định mở lời hỏi cho rõ, liền thấy giọng Ứng Song Tùng truyền đến từ phía .
“Là các vị ?”
Ứng Song Tùng cách đó khá xa thấy sự xôn xao ở bên , lờ mờ thấy bóng , nhưng rõ. Sau khi đặt đồ ăn tay lên bàn, ông tới. Kết quả, ngẩng đầu lên, ông thấy vị tiểu thư gặp ở trấn đây.
“Ứng Bá phụ, ngài khỏe .”
Tạ Vãn Vân thấy Ứng Song Tùng, vội vàng chào hỏi. “Ứng Bá phụ, xin , mạo đến đây, gây phiền phức cho ngài ?”
“Không , cả.” Ứng Song Tùng phất tay “Hôm nay đúng dịp nhà tổ chức Ôn Cư Yến. Các vị đến thật đúng lúc, nếu chê, cứ ở dùng bữa cơm trưa .”
“Tiểu Lục vẫn đang bận ở hậu bếp, lát nữa sẽ ngay.”
“Nếu như , liền phiền .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-nong-nu-lanh-nan-my-vi-son-hao-nuoi-song-ca-nha/chuong-92-y-dinh-2.html.]
Tạ Vãn Vân khẽ khom hành lễ, đó hiệu bằng mắt cho Tiểu Đào.
Tiểu Đào thấy , lập tức hiểu ý Tạ Vãn Vân, lấy lễ vật từ trong xe ngựa .
“Lần Ứng Bá phụ tổ chức Ôn Cư Yến, nên chuẩn hậu lễ. Những lễ vật , xin Ứng Bá phụ đừng chê.”
“Không cần, cần. Người đến là , cần mang theo lễ vật .”
Tạ Vãn Vân y , ôn hòa mỉm . Tiểu Đào đặt lễ vật sang một bên.
“Lão Tam, đưa vị cô nương hậu viện .”
Ứng Vượng Trụ bây giờ lúc để hỏi nhiều, bèn bảo Ứng Song Tùng đưa khách hậu viện.
Dù , ở đây là dân làng, ồn ào như , vị tiểu thư ở đây cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
“Vâng, .”
“Tạ cô nương, mời bên .”
Bước trong viện, Tạ Vãn Vân và Tiểu Đào quan sát khung cảnh.
Nội bộ trạch viện khác hẳn với ngoại cảnh, gian bên trong vô cùng thanh u.
Trong sân một đình viện rộng rãi, ở góc lệch về trung tâm đình viện một hố lớn, trông giống như một cái hồ.
Chỉ là trong hồ nước, hiện tại đang khô cạn.
Bên cạnh hồ một cây lá, như c.h.ế.t khô, nhưng những cành cây rủ xuống ẩn hiện mang theo sắc xanh lục.
Nếu cây c.h.ế.t khô, tràn đầy sinh cơ, những ngày hè, nó sẽ mang một râm mát cho bộ sân, những lúc nhàn rỗi thể hóng mát câu cá.
Cảnh như , khiến lưu luyến.
Hai bên đình viện là hai dãy sương phòng, đều xây bằng gạch ngói, nhưng ở bên ngoài gần sát ngôi nhà là hành lang hiên nhà bằng gỗ, cổ kính trang nhã, đầy vẻ cổ xưa.
Phía hồ trồng đầy các loại hoa cỏ, hương thơm bốn mùa, trong đó một cây Lan hài thẳng đón gió trông đặc biệt bắt mắt.
So với dáng vẻ , Lan hài giờ phút sinh cơ bừng bừng, chỉ , bên cạnh nó còn mọc lên những chồi non bé tí, hiển nhiên là do nó sinh sôi mà thành...
Tạ Vãn Vân từng thấy một đình viện cấu tạo như , dù chỉ thấy thôi cũng thể mang đến cho một cảm giác yên tĩnh, thanh u, khiến vô thức yêu thích nơi .
Bên , Ứng Thanh Từ vẫn đang bận rộn cùng Hoàng Tuyết Thảo đồ ăn, bây giờ thôn dân ngày càng nhiều, đồ ăn bàn tất nhiên thể thiếu.
Con lợn rừng cũng nàng xử lý xong, nàng lọc xương , nấu một nồi canh xương thật to, phần thịt còn , nàng chọn thêm chút thịt ba chỉ, một nồi lớn thịt ba chỉ kho.
Đã là tiệc mừng nhà mới, thì món ăn bàn tự nhiên thể quá sơ sài.
Đối với thôn dân thôn Thanh Dương mà , hàng ngày ăn một món thịt là chuyện cầu còn , hôm nay, huống chi còn thể để bọn họ ăn no bụng, bọn họ tự nhiên vô cùng vui mừng.
“Ứng cô nương?”
Nhìn Ứng Thanh Từ đang bận rộn trong bếp, Tạ Vãn Vân ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, kìm mà cất tiếng gọi.
Nghe thấy tiếng động, động tác trong tay Ứng Thanh Từ dừng , theo bản năng ngẩng đầu ngoài, kết quả, thấy một bóng ngoài dự đoán.
“Tạ cô nương?”
Nàng khẽ nhướng mày, vì Tạ Vãn Vân xuất hiện ở đây?
“Ứng cô nương, hôm nay mạo đến đây, quấy rầy .”
“Tạ cô nương khách sáo .”